Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 389 -




Tạ Vãn U vội vàng phủ nhận: "Ta không hề nói ta thích, ta là người nghiêm túc, thực sự không có sở thích đặc biệt này! Ta chỉ là, khụ, xem qua loa thôi."
"Ồ? Xem qua loa thôi?" Phong Nhiên Trú đã sớm hiểu rõ ẩn chứa trong vẻ đẹp thanh tú, xinh đẹp của nàng là một trái tim lưu manh như thế nào, nên không tin, lật giở trang sách, đầy hàm ý ngẩng đầu lên: "Loại xem qua loa mà còn đánh dấu thế này sao?"
Tạ Vãn U bị chế nhạo đến mức nằm bẹp dí: "... Hay là chàng cứ giết ta đi."
Nàng thừa nhận, mình không phải là người nghiêm túc.
Người không háo sắc thì háo cái gì?
Nàng thích đọc sách như thế này!
Nụ cười trong mắt Phong Nhiên Trú càng rõ ràng hơn, lật sách đến một trang nào đó: "Không trêu nàng nữa, nàng chưa đọc hết đúng không, ta thấy dấu hiệu nàng đánh dấu rồi, phần tiếp theo, ta đọc cho nàng nghe là được."
Tạ Vãn U ngây người: "???" Đây là có thể đọc được sao?
Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ chứ!
Hắn không biết xấu hổ, Tạ Vãn U vẫn phải biết, đành phải cầu xin hắn: "Đại nhân, ngài thu lại thần thông của mình về đi!"
Phong Nhiên Trú khép sách lại: "Thực sự không muốn biết cốt truyện sau đó?"
Phần sau chính là cốt truyện hắc hóa của thiếu chủ Yêu tộc, nói Tạ Vãn U không muốn biết là nói dối... Nhưng nàng chỉ muốn tự mình lén xem, không muốn Phong Nhiên Trú đích thân đọc cho nàng.
Vì vậy, Tạ Vãn U đành phải nói lời trái lòng: "Không, không muốn."
"Nói dối." Phong Nhiên Trú từ tốn nói: "Nói dối trước mặt ta, nàng biết hậu quả sẽ như thế nào."
Tạ Vãn U nghe vậy, trực tiếp vùi mặt vào chăn.
Coi như hắn tàn nhẫn.
Câu nói này thực ra là lời thoại trong sách, Tạ Vãn U rất ấn tượng với câu nói này, bởi vì sau khi thiếu chủ Yêu tộc cười lạnh nói xong câu này, hắn bắt đầu xào nấu kịch liệt, lúc đó đã làm rung động Tạ Vãn U, người chẳng biết gì về cuốn sách này.
Phong Nhiên Trú còn cố tình chọn câu này để đọc, lập tức khiến độ xấu hổ tăng cao hơn.
Tạ Vãn U vùi trong chăn không chịu nhìn hắn: "Đừng nói nữa, ta thực sự... thua chàng rồi."
Chọc ghẹo Tạ Vãn U một phen, tâm trạng của Phong Nhiên Trú khá tốt, lúc này mới đặt sách sang một bên, nghiêm túc nói về chuyện khác: "Tuy nhiên, Yêu tộc đúng là có một nhị thiếu chủ, chỉ là không phải miêu yêu, mà là hồ yêu, người viết cuốn sách này rất hiểu biết về Yêu tộc, hẳn cũng là người trong Yêu tộc."
Tạ Vãn U nghe xong phân tích của hắn, lúc này mới nhìn lại hắn, chống cằm suy đoán: "Vừa là Yêu tộc, vừa có thể phát hành sách của mình trong giới tu chân, lại còn có thể miêu tả cốt truyện một cách lộ liễu như vậy, chàng nói xem, người viết có phải là đệ tử của Hợp Hoan tông không?"
“Ừm, có khả năng đấy.” Phong Nhiên Trú thờ ơ nói: “Người này gan lớn, về mặt cấp bậc Yêu tộc rất nghiêm ngặt, Yêu tộc bình thường tuyệt đối không được phép bàn tán về hoàng thất Yêu tộc, cuốn sách này phát hành ở giới tu chân thì không sao, nếu truyền đến Yêu giới, người viết sẽ gặp họa lớn."
Tạ Vãn U chỉ mải đọc sách, hoàn toàn không ngờ đằng sau còn nhiều chuyện quanh co phức tạp như vậy, không khỏi lè lưỡi: “Gặp họa lớn là có nghĩa bị bắt về Yêu giới giết chết sao?"
“Có lẽ."
“Thôi xong.” Tạ Vãn U thở dài, dưới ánh mắt hơi nghi ngờ của Phong Nhiên Trú, đau khổ nói: “Đây chỉ là tập trước, tập sau vẫn chưa ra, lỡ tác giả không may gặp chuyện trước khi viết xong tập sau thì phải làm sao!"
“…” Phong Nhiên Trú bật cười: “Người ta có thể mất mạng, thế mà nàng chỉ quan tâm đến chuyện truyện của truyện có kết thúc hay không."
Tạ Vãn U cười trừ: “Nhưng kết thúc đối với ta thực sự rất quan trọng… Đúng rồi, sao chàng cũng hiểu nhiều chuyện về Yêu giới?"
Phong Nhiên Trú liếc nhìn nàng: “Ma vực và Yêu giới từng hợp tác, để phòng Yêu tộc đâm sau lưng, ta đã tiến hành một số cuộc điều tra cần thiết."
Tạ Vãn U gật đầu, tò mò hỏi chàng: “Vậy thưa Ma Tôn đại nhân, ngài có ý định đoạt lấy Yêu giới trong tương lai không?"
Quả nhiên Phong Nhiên Trú cười lạnh không mấy thiện chí: “Đoạt lấy hoàn toàn thì hơi khó, nhưng lão yêu vương sắp chết rồi, đến lúc đó Yêu giới hỗn loạn, chia một chén canh cũng không phải không được."
Tạ Vãn U không nói gì, lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía chàng: “Chàng là một ma đầu có chí hướng, ta thích."
“…”
Ngay cả hắn âm thầm hãm hại người khác mà nàng cũng thích… Thật không hiểu nổi trong đầu Tạ Vãn U đang nghĩ gì.
Đêm đã khuya, Tạ Vãn U nghe đủ chuyện bát quái, cuối cùng cũng thấy hơi buồn ngủ.
Thấy nàng ngáp một cái, Phong Nhiên Trú cau mày nói: “Mới thế đã buồn ngủ rồi à?"
Tạ Vãn U không khỏi nhắc nhở hắn: “Ma Tôn đại nhân, giờ đã gần giờ Tý (11 giờ đêm- 1 giờ sáng) rồi." Cho nên nàng buồn ngủ là chuyện bình thường.
Thời gian tối nay trôi qua có vẻ đặc biệt nhanh, Phong Nhiên Trú nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, mím môi nói: “Vậy thì nàng ngủ đi."
Tạ Vãn U nằm xuống, lúc kéo chăn lên, đột nhiên nói: “Không muốn ngủ lắm, vẫn muốn nói chuyện với chàng."
Ánh mắt Phong Nhiên Trú dịu đi đôi chút, khóe môi hơi nhếch lên: “Vậy thì đừng ngủ, nói chuyện với ta."
Tạ Vãn U lại đổi giọng: “Không được không được, ngày mai ta còn phải dậy sớm tập kiếm, ngủ đây."
Phong Nhiên Trú: “…”
Mãi đến khi thấy Tạ Vãn U đang cười trộm, Phong Nhiên Trú mới phản ứng lại, vừa rồi Tạ Vãn U đang trêu hắn.
Phong Nhiên Trú hít sâu một hơi: “Tạ Vãn U, lần sau gặp nhau, ta nhất định sẽ…”
Tạ Vãn U giả vờ không hiểu: “Hả?"
Phong Nhiên Trú nhìn nàng không nói gì, ánh mắt có chút nguy hiểm.
Tạ Vãn U không tiện nhìn hắn nữa, quay lưng lại, một lúc sau, nàng lại quay lại, hỏi hắn “Phong Nhiên Trú, chắc trong Huyền Thương Kiếm Tông không có ma quỷ đi."
Phong Nhiên Trú: “Sao nàng lại hỏi vậy?"
Tạ Vãn U dùng chăn che nửa mặt: “Hôm nay ta đến tông từ thắp hương cho tổ sư gia, bài vị của Ngũ sư bá đột nhiên rơi khỏi bàn thờ, như thể bị ai đá xuống vậy, có chút đáng sợ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận