Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 98 -




Tạ Vãn U gật đầu thật mạnh: "Được!"
Thay quần áo xong, Tạ Vãn U theo thói quen dùng trâm đơn giản búi tóc, định đối phó qua chuyện.
Nhưng Lạc Như Hi không cho phép nàng qua loa, cầm lấy lược, trực tiếp ấn Tạ Vãn U ngồi trước gương trang điểm: "Tiểu sư muội, ta đã nhịn muội rất lâu rồi, ta không cho phép muội tiếp tục lãng phí nhan sắc của mình nữa!"
Tạ Vãn U: "..?"
Tạ Vãn U thấy Lạc Như Hi lấy ra một hộp đồ trang sức đặt trên bàn, có hơi muốn trốn: "Sư tỷ, tỷ không thấy búi tóc rất phiền sao, như bây giờ chẳng phải rất tiện sao."
"Không phiền, rất nhanh là búi xong thôi, ngồi yên, sư tỷ trả lại nhan sắc cho muội." Lạc Như Hi dứt khoát giúp nàng búi tóc, tiện tay sờ mặt Tạ Vãn U: "Hơn nữa ngày mai là lễ bái sư, toàn bộ đệ tử trong tông đều sẽ đến, muội định cứ thế này mà bái vị đại sư luyện đan hàng đầu làm sư tôn sao?"
Nói cũng có lý, lễ bái sư đúng là nên trang nghiêm hơn một chút... Tạ Vãn U nghĩ vậy, liền ngồi yên không nhúc nhích.
Lạc Như Hi thấy tiểu sư muội không còn chống cự vô ích nữa, hăng hái bắt đầu búi tóc cho Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U nhìn vào gương, mặt gương phản chiếu một khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc, cũng là đôi mắt phượng, con ngươi màu hổ phách trong suốt, do đường nét bên má rõ ràng, ngũ quan thanh tú tinh xảo, nên trông có vẻ hơi lạnh lùng, gần như giống đến chín phần so với dung mạo hiện đại của nàng, chỉ vì gò má hơi gầy nên mới có một phần khác biệt.
Tạ Vãn U vô thức nhìn vào lòng bàn tay trái của mình, nàng thấy được một nốt ruồi đỏ nhỏ.
Tạ Vãn U ngẩn người ra, dùng sức chà vào nốt ruồi nhỏ đó... không phải ảo giác!
Giống ngoại hình thì thôi đi, tại sao nguyên chủ cũng có nốt ruồi này??
Tạ Vãn U cảm thấy sau lưng hơi lạnh, vội vàng gọi hệ thống.
Hệ thống im lặng một lúc, trả lời: [Là trùng hợp]
Tạ Vãn U: ".. Ngươi cho là, ta dễ bị lừa lắm sao?"
Hệ thống không nói gì nữa, giả chết.
Tạ Vãn U: "..."
Hệ thống rác rưởi, đến thời điểm quan trọng là lại mất liên lạc! Ngươi nói rõ ràng cho ta đi!
Lạc Như Hi thấy sắc mặt của tiểu sư muội trong gương có vẻ khác thường, nàng ấy quan tâm hỏi: "Sao thế, tóc bị kéo đau à?"
Tạ Vãn U mặt đơ ra: "Không... chỉ là đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cảm thấy bị lừa."
Lạc Như Hi lập tức hỏi: "Ai lừa muội? Sư tỷ có quen không?"
Tạ Vãn U lắc đầu, mơ hồ lảng tránh chủ đề này.
Nàng nhìn mình trong gương, cảm thấy hơi đau đầu, chuyện xuyên thư này có vẻ không đơn giản như bề ngoài.
Bây giờ nàng không hỏi được gì từ hệ thống, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Lạc Như Hi cài chiếc trâm cuối cùng cho Tạ Vãn U, lùi lại một bước: "Thành công rồi! Tiểu sư muội, muội xem, sau khi trang điểm như vậy, nhan sắc của muội đã tăng gấp đôi đúng không?"
Lúc này Tạ Vãn U mới định thần trở lại, ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
Lạc Như Hi búi tóc nửa đầu cho nàng, chia hai lọn tóc đen ở hai bên thả trước ngực, phần còn lại đều xõa sau lưng, cài chéo hai chiếc trâm ngọc, thêm vài sợi tua rua điểm xuyết, cảm giác bỗng chốc khác hẳn.
Tạ Vãn U muốn gọi Lạc Như Hi là bậc thầy trang điểm của giới tu chân!
Ngồi đối diện với gương, nhìn kiểu tóc mới của mình, Tạ Vãn U vô tình nhìn thấy Tiểu Bạch trong gương.
Nó nghiêng đầu ngồi xổm trên bàn, mở to mắt nhìn Tạ Vãn U trong gương, đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc và bối rối, không biết trong đầu nhỏ bé của nó đang suy nghĩ điều kỳ quái gì.
Tạ Vãn U mỉm cười, vẫy tay với bản thân trong gương: "Bảo bối à, không nhận ra nương sao?"
Nghe Tạ Vãn U gọi, mắt Tạ Tiểu Bạch sáng lên, đuôi cũng bắt đầu vui vẻ đu đưa: "Nương ơi! Nương đẹp quá!"
Tạ Vãn U quay lại, đỡ lấy Tạ Tiểu Bạch đang lao tới, vuốt nhẹ cái đầu nhỏ của nó.
Lạc Như Hi cầm tay Tạ Vãn U, hứng thú nói: "Chúng ta đi dạo nào! Ta sẽ dạy muội cách nhận đường! Đừng nhìn ta lạc đường bên ngoài, nhưng ta khá quen với đường ở tông môn chúng ta đấy ~"
Trên đường, Lạc Như Hi giới thiệu với Tạ Vãn U các công trình trong đan tông: "Đây là Tàng Thư Các, có thể mượn sách về luyện đan, cả công thức đan dược độc quyền, nhưng không được phép lan truyền." "Đại điện kia là Lưu Ly Điện, một số sư thúc sẽ giảng dạy kiến thức cơ bản về luyện đan ở đó."
"Đây là Thương Diễm Điện, chuyên dùng để dạy thực hành luyện đan."
Lạc Như Hi chỉ vào một khu đất rộng lớn ở xa: "Chúng ta còn có khóa học trồng linh thảo, ở trong đó sẽ có mấy miếng đất của muội, muội có thể trồng bất cứ thứ gì, nhưng nhớ là phải trồng được linh thảo do Lâm trưởng lão yêu cầu, nếu không sẽ bị đánh rớt trong kỳ thi! Còn nữa, nhớ bảo vệ linh thảo, đừng để chim ăn mất!"
Tạ Vãn U: "Nghe có vẻ, sư tỷ đã từng trải qua những trải nghiệm đau thương như vậy..."
Nói đến đây, Lạc Như Hi đau khổ: "Người xui xẻo đó chính là ta! Chỉ vì không bảo vệ được linh thảo của mình, ta thi trượt hai lần! Năm nay là lần thứ ba ta phải thi lại!"
Tạ Vãn U: "..."
Lúc bọn họ đang nói chuyện, đối diện có một số đệ tử đan tông đi đến, mỉm cười chào hỏi bọn họ: "Xin chào sư tỷ, xin chào tiểu... sư muội."
Lúc thấy Tạ Vãn U, ánh mắt mỗi người đều sáng lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận