Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 604 -




Nếu không phải nể tình hai đứa trẻ ở gần đó, cũng như vừa nhận được ân huệ của Tạ Vãn U ân huệ, Khung Uyên thực sự muốn đánh một trận thật nảy lửa với Phong Nhiên Trú.
Cuối cùng, Khung Uyên đấu khẩu không lại Phong Nhiên Trú, đành phải ôm mối hận trong lòng xám xịt rời đi.
...
Buổi chiều, sau khi Tạ Chước Tinh tạm biệt Tiểu giao long thì trời cũng đã muộn, Tạ Chước Tinh sợ nương đã ngủ nên đã đến căn phòng bên cạnh phòng nương, định tự mình đi ngủ.
Vừa vào cửa, Tạ Chước Tinh đã nhìn thấy một bóng đen ngồi trên giường, lập tức giật mình.
Phát hiện ra người đó chính là hồ ly thúc thúc, Tạ Chước Tinh có chút ngạc nhiên đi tới: "Hồ ly thúc thúc, nương vẫn chưa cho thúc vào phòng sao?"
Phong Nhiên Trú trầm giọng trả lời.
Quả thực đêm qua là hắn có lỗi trước, đòi hỏi quá đáng, khiến Tạ Vãn U tức giận, nên tối nay, mặc cho hắn có nói gì đi chăng nữa, Tạ Vãn U cũng không chịu cho hắn vào phòng.
Phong Nhiên Trú có chút đau đầu, trước kia hắn và Tạ Vãn U ở bên nhau chưa từng xảy ra tình huống này, bây giờ hắn không biết phải làm thế nào để dỗ dành Tạ Vãn U.
Tạ Chước Tinh nhảy lên đầu gối hắn, thấy hồ ly thúc thúc không nói một lời nào ngồi đó, có vẻ hơi đáng thương, nó bất lực thở dài, nghiêm túc nói với Phong Nhiên Trú: "Hồ ly thúc thúc, thúc đã làm sai, phải xin lỗi nương."
Phong Nhiên Trú: "Ta đã xin lỗi rồi."
Trên thực tế, Tạ Vãn U đã không còn tức giận nữa, nhưng bây giờ nàng không có ham muốn, không cho hắn vào là để ngăn hắn làm thêm những chuyện không đứng đắn.
Tạ Chước Tinh suy nghĩ một chút: "Vậy thì thúc thử làm nũng xem sao, thực ra nương rất dễ dỗ dành, thúc làm nũng một chút thì nương chắc chắn sẽ tha thứ cho thúc."
Làm nũng? Phong Nhiên Trú nghe vậy thì nhíu mày, cảm thấy ý kiến của đứa trẻ này có chút không đáng tin: "Làm nũng thế nào?"
"Cứ như thế này!" Tạ Chước Tinh lập tức nhảy khỏi đầu gối của hắn, bắt đầu hướng dẫn: "Hồ ly thúc thúc, thúc xem kỹ đây —"
"Bước một, phải phát ra tiếng gừ gừ nũng nịu mà nương thích, sau đó, dùng thân mình cọ vào chân nương." Tạ Chước Tinh vòng quanh chân Phong Nhiên Trú một vòng, vểnh đuôi phát ra tiếng gừ gừ, sau đó cọ vào chân hắn một cái, vòng sang bên phải, lại cọ thêm một cái: "Sau đó nương sẽ không nhịn được mà ôm thúc vào lòng rồi hôn thúc."
Tạ Chước Tinh ngẩng đầu nhìn hắn: "Hồ ly thúc thúc, thúc đã học được chưa?"
Phong Nhiên Trú: "..."
Hắn tưởng tượng đến cảnh tượng đó, thấy thật sự nhức mắt: "... Thật sự có hiệu quả sao?"
Ánh mắt Tạ Chước Tinh vô cùng chắc chắn: "Thật sự mà!"
Một lớn một nhỏ trừng mắt nhìn nhau một lúc, Phong Nhiên Trú dần bị lung lay.
"Hồ ly thúc thúc, mau thử đi!" Tạ Chước Tinh ngậm lấy vạt áo Phong Nhiên Trú, nhiệt tình kéo ra ngoài cửa: "Thúc không muốn dỗ dành nương sao?"
Phong Nhiên Trú bị nó kéo đi vài bước, do dự một lúc, nhắm mắt lại: "Con ngủ đi, ta tự đi thử."
Tạ Chước Tinh ngoan ngoãn tiễn hắn rời đi, đặc biệt dặn dò: "Hồ ly thúc thúc, nhất định phải dùng cách mà Tiểu Bạch dạy thúc nhé ~"
Phong Nhiên Trú: “...”
Tạ Vãn U đang xem sách y, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Không cần nghĩ, nàng cũng biết là ai tới.
Chẳng phải đã từ chối hắn một lần rồi sao? Tạ Vãn U băn khoăn đặt sách y xuống, vẫn chuẩn bị mở cửa xem tình hình.
Vừa mở cửa, Tạ Vãn U đã thấy một con Bạch hổ ngồi xổm trước cửa.
Lông toàn thân nó trắng muốt mềm mại, điểm xuyết những đường vân đen đỏ, mang vẻ đẹp kỳ lạ và hoang dã, đôi sừng rồng đỏ sẫm hơi lấp lánh, nhìn đặc biệt trong suốt.
Phong Nhiên Trú hiểu cách lấy lòng nàng như thế nào, Tạ Vãn U lập tức bị con hổ lớn thu hút, không thể rời mắt: "Sao chàng..."
Bạch hổ im lặng một lúc, cúi đầu, đưa đôi sừng rồng trên đỉnh đầu đến trước mặt nàng, để nàng vuốt ve.
Vị trí sừng rồng quá nhạy cảm, Phong Nhiên Trú rất ít khi để nàng vuốt ve, sao Tạ Vãn U có thể cưỡng lại sự hấp dẫn như vậy, vui vẻ đưa tay lên.
Vuốt ve chưa được mấy cái, con hổ lớn đứng dậy, phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, cúi đầu dùng cái đầu hổ to phủ đầy lông xù xì cọ vào bên hông nàng.
Hắn thật biết cách lấy lòng!
Tạ Vãn U vui vẻ nở nụ cười, nàng ôm lấy đầu hổ của hắn vuốt ve mấy lần, còn chưa thỏa mãn, con hổ lớn đã đi sát nàng, vụng về cọ vào nàng một cái.
Chính là kiểu gặp mèo nhỏ bên đường, mèo nhỏ đi tới, đi chếch sang một bên, dùng thân cọ vào mình.
Nếu đổi thành kích thước của Tạ Chước Tinh, tất nhiên Tạ Vãn U rất thích, nhưng vấn đề là - Phong Nhiên Trú ở dạng thú quá lớn! Là một con mèo lớn ngồi xuống gần bằng nàng!
Một con hổ lớn cọ qua như vậy, lại còn vụng về, hậu quả duy nhất chính là...
"Chao ôi!" Tạ Vãn U bất ngờ bị con hổ lớn cọ ngã xuống đất, khi ngồi trên mặt đất, nàng vẫn còn ngơ ngác.
Bạch hổ nhận ra mình đã cọ ngã đạo lữ, vội cúi đầu dùng trán húc nhẹ vào Tạ Vãn U, vô thức phát ra tiếng gầm gừ an ủi.
Tạ Vãn U hơi bất lực ôm lấy đầu hổ của hắn, hôn nhẹ nói: "Được rồi, ta tha thứ cho chàng."

Cha ruột trong một đêm đã được sủng ái trở lại, Tạ Chước Tinh là người có công lớn như vậy, không những không được hưởng bất cứ lợi ích nào mà còn phải trải qua cuộc sống mỗi đêm đều phải ngủ một mình.
Không những không được ngủ với nương, ngay cả hồ ly thúc thúc cũng không đến tìm nó ngủ cùng nữa.
Tạ Chước Tinh: "..."
Hình như có gì đó không ổn?
Tạ Chước Tinh lấy chân gãi gãi đầu, không hiểu nổi hồ ly thúc thúc đã lớn như vậy, vừa không sợ tối, vừa không sợ kẻ xấu, tại sao mỗi tối vẫn nhất định phải ngủ cùng nương.
Nhưng khi Tạ Chước Tinh hỏi nương và hồ ly thúc thúc về vấn đề này, sắc mặt của cả hai người đều có vẻ hơi kỳ lạ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận