Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 713 -




Tạ Chước Tinh vẫn chưa nhận ra vẻ mặt sắp nứt toác của Dung Độ, thấy Tôn giả thúc thúc tuấn mỹ dùng ánh mắt như nhìn sinh vật kỳ lạ nhìn mình, nghi hoặc nghiêng đầu.
Thúc thúc này không nhận ra Tiểu Bạch sao?
Tạ Vãn U không ngây thơ giống đứa trẻ, thấy ánh mắt của Dung Độ, trong nháy mắt đã phản ứng được nguyên do.
Nàng nhất thời dở khóc dở cười, muốn giải thích, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Dù sao thì... Tiểu Bạch thật sự là con của nàng và Phong Nhiên Trú.
Ngay khi Tạ Vãn U còn đang do dự nên mở lời như thế nào, Tạ Chước Tinh thả cái đuôi sau lưng ra, lắc lư trước mặt Dung Độ, cố gắng khơi gợi lại ấn tượng của thúc thúc đối với mình: "Là con đây, con là Tiểu Bạch mà!"
Ngay lúc lý trí của Dung Độ sắp đứt đoạn, câu nói này đã kéo thần trí của u trở về, cuối cùng Dung Độ cũng bình tĩnh lại sau sự chấn động kinh thiên động địa, thậm chí còn vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra là Tiểu Bạch, linh sủng của tiểu đồ đệ.
Dung Độ may mắn nhìn Tạ Chước Tinh, trong nháy mắt có cảm giác như vừa thoát khỏi kiếp nạn.
Y biết, đứa trẻ này không thể là... thân phận đó.
Cũng là y nghĩ nhiều quá, tiểu đồ đệ và Ngũ sư huynh mới quen nhau bao lâu chứ?
Không thể nào.
Nghĩ đến đây, Dung Độ cúi người xoa đầu Tạ Chước Tinh, nhớ tới cục bông nhỏ mềm mại ngày trước, ánh mắt hiếm khi dịu dàng đôi chút: "Thì ra là Tiểu Bạch, ta nhất thời không nhận ra."
Tạ Chước Tinh bị xoa đến mức nheo mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ vẫn khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến chú mèo lười nhác lim dim ngủ.
Trước đây Dung Độ đã nghe Tạ Vãn U kể về chuyện Tiểu Bạch hóa hình, không nhịn được mà quan sát kỹ đứa nhỏ vài lần, lần này nhìn kỹ, ánh mắt y lại đờ đẫn lần nữa.
Màu tóc này... sao lại giống Phong Nhiên Trú đến vậy?
Dung Độ nghi ngờ trong chốc lát, sau đó tự nhủ, Tiểu Bạch là mèo trắng, sau khi linh thú hóa hình màu tóc thường gần giống với màu lông của cơ thể, cho nên Tiểu Bạch có mái tóc bạc giống hệt Phong Nhiên Trú cũng là chuyện bình thường.
Còn về màu mắt... Dung Độ nhắm mắt, trên đời có nhiều linh thú có đôi mắt màu xám xanh như vậy, Tiểu Bạch có đôi mắt cùng màu với Phong Nhiên Trú cũng không có gì lạ, chỉ là trùng hợp mà thôi.
Tạ Chước Tinh thấy y nhìn mình bằng ánh mắt sâu thẳm, hơi khó hiểu sờ sờ mặt mình, hơi không được tự tin hỏi: "Tôn giả, hình người của Tiểu Bạch kỳ lạ lắm sao?"
Dung Độ không tự nhiên quay mặt đi: "Không kỳ lạ."
Thật ra rất kỳ lạ.
Đường nét khuôn mặt của đứa trẻ cũng rất giống Tạ Vãn U, khiến y không thể không nghĩ nhiều.
Dung Độ chết lặng tự thôi miên mình, linh thú mới hóa hình lần đầu, ngoại hình sẽ vô thức biến đổi theo hình dáng của người thân thiết, Tiểu Bạch có quan hệ tốt với Tạ Vãn U, biến thành dáng vẻ của Tạ Vãn U, cũng rất có lôgic.
Nghĩ đến đây, Dung Độ liền thông suốt.
Có trẻ con ở đây, Dung Độ không tiện hỏi Tạ Vãn U về chuyện giữa nàng và Phong Nhiên Trú, liền nắm tay Tiểu Bạch, bình tĩnh hỏi Tạ Vãn U: "Các ngươi định đi đâu?"
Hôm qua đột nhiên bị Dung Độ phát hiện, Tạ Vãn U có chút ngại đối mặt với Dung Độ, ngượng ngùng trả lời: "Ta định đưa Tiểu Bạch đi gặp Thẩm tông chủ và Huyền Du Đại Sư..."
"Cùng đi đi." Tốt nhất có thể tìm cơ hội nói chuyện riêng với nàng.
Vì vậy, mọi chuyện biến thành như vậy.
Tạ Chước Tinh ngây ngốc ngồi trong vòng tay Dung Độ, Tạ Vãn U đi theo sau Dung Độ, vẻ mặt trống rỗng, trong đầu liên tục tua lại những trải nghiệm xấu hổ của ngày hôm qua.
Cuối cùng cũng đến chỗ ở tạm thời của hai vị sư tôn, ba người họ còn chưa vào, đã nghe thấy tiếng khuyên nhủ tận tình của Huyền Du Đạo Nhân từ bên trong truyền ra: "Ngươi đừng cau có nữa, đồ đệ có phúc của đồ đệ, mặc kệ đồ đệ hưởng phúc gì! Đồ đệ vui là được rồi, ngươi quan tâm nhiều như vậy làm gì?"
Tạ Vãn U nghe vậy thì chột dạ trong lòng, không phải Huyền Du Đạo Nhân đang nói chuyện với Thẩm tông chủ về chuyện giữa nàng và Phong Nhiên Trú chứ...
Nàng lặng lẽ ngước mắt nhìn Dung Độ, nhưng thấy y nghe lời của Huyền Du Đạo Nhân, lông mày hơi nhíu lại, hình như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tạ Vãn U: "..."
Lần trở về Huyền Thương Kiếm Tông này, rõ ràng vận may của nàng không tốt lắm, mấy ngày này đều lật xe liên hoàn, như đang nằm mơ vậy.
Tạ Chước Tinh không biết tâm trạng của nương mình lúc này phức tạp đến mức nào, nó nhớ mãi không quên Thẩm tông chủ và Huyền Du Đạo Nhân đã lâu không gặp, sau khi được Dung Độ bế vào phòng, thấy bóng người quen thuộc, nào còn ngồi yên được, lập tức vui vẻ gọi một tiếng: "Thẩm gia gia!Huyền Du gia gia!"
Đột nhiên có một giọng nói trẻ con khá quen thuộc vang lên, hai người đang nói chuyện lập tức ngẩng đầu nhìn lại, thấy Dung Độ đứng thẳng tắp, dáng vẻ nghiêm trang, nhưng trong lòng lại ôm một đứa trẻ tóc trắng chưa từng thấy, cả hai đều sửng sốt.
Đứa nhỏ kia thấy bọn họ nhìn mình, giống như có chút xấu hổ mà mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ửng hồng, há miệng định nói, nhưng có lẽ vì quá căng thẳng, trên đỉnh đầu đột nhiên mọc ra một đôi tai mềm mại, run rẩy trước mắt họ.
Đứa nhỏ sợ hết hồn, vội vàng đưa tay che tai lại, sau đó đỏ mặt nói: "Tai, tai không nghe lời..."
Huyền Du Đạo Nhân nhìn thấy đôi tai trắng như tuyết kia mới nhận ra, trong lòng chấn động, lập tức nhanh chóng đi về phía trước, giơ tay bóp mạnh khuôn mặt nhỏ của Tạ Chước Tinh, cố ý nói: "Chao ôi, đây là đứa nhỏ nhà ai nuôi vậy, trắng trẻo mềm mại, nhìn ngon quá, vừa vặn gia gia đói rồi, hay là dùng con nấu canh đi~"
Tạ Chước Tinh là đứa trẻ rất dễ bị lừa, nghe vậy, nó mở to mắt, lộ ra vẻ tan nát cõi lòng.
Nó mặc kệ bàn tay to đang bóp mặt mình, vội vàng giải thích: "Huyền Du gia gia, là con mà, con là Tiểu Bạch! Không ăn được đâu, mà, mà ăn cũng không ngon chút nào!"
Huyền Du Đạo Nhân ngơ ngác nhìn trời: "Tiểu Bạch là ai nhỉ, ôi chao, gia gia già rồi, không nhớ nổi nữa."

Bạn cần đăng nhập để bình luận