Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 190 -




Ngay khi đưa ra kết luận này, toàn thân Tạ Vãn U như muốn tan vỡ.
Sao lại thế được!
Phản ứng đầu tiên của Tạ Vãn U là cảm thấy phi lý, nghi ngờ mình đã nghĩ sai.
Nàng do dự một lúc, ngồi xuống, lấy giấy bút ra, liệt kê từng điểm tương đồng giữa Phong Nhiên Trú và Ma Tôn.
Màu mắt giống nhau.
Đều là dị thú hệ hỏa.
Địa điểm xuất hiện đều ở bí cảnh Phù Linh.
Lúc xuất hiện đều bị thương trên người.
Chỉ liệt kê ra những điểm này thôi, Tạ Vãn U đã thấy kinh hãi rồi.
Nhiều điểm tương đồng như vậy, trước đây sao nàng không nghĩ tới khả năng hồ ly này chính là Ma Tôn chứ?!
Tạ Vãn U cảm thấy đầu cực kỳ đau, day day trán, sắp xếp lại suy nghĩ.
Có những chuyện chính người trong cuộc lại không nhận ra, nàng bị lừa là vì điểm then chốt nằm ở chỗ thân phận của hắn ở Hợp Hoan Tông quá dễ gây hiểu lầm, từ Ma Tôn giết người không ghê tay thành hồ ly của Hợp Hoan Tông, hắn mặc quần áo của Hợp Hoan Tông, bê bết máu lẫn vào đám đệ tử Hợp Hoan Tông cũng bị thương, ai mà nghĩ tới chứ?
Nếu Phong Nhiên Trú thực sự là Ma Tôn, vậy thì hắn cải trang thành đệ tử Hợp Hoan Tông đến Bích Tiêu Đan Tông, rốt cuộc là tình cờ, hay là đã có mưu tính từ trước?
Không được, không thể hoảng loạn.
Tạ Vãn U ép mình bình tĩnh lại.
Nhưng Phong Nhiên Trú là hồ ly, hồ ly làm sao có thể sinh ra mèo con được?
... Nhưng hắn cũng không có cặp sừng đỏ sẫm và đôi cánh đen đặc trưng, nên không loại trừ khả năng hắn dùng pháp khí để che giấu bản thể.
Nghĩ đến vòng cổ bằng ngọc trên cổ Phong Nhiên Trú, Tạ Vãn U hít một hơi thật sâu.
Chuỗi vòng ngọc đó không phải cũng là một loại pháp khí ẩn hình ngụy trang giống với sợi dây chuyền chứ...
Tạ Vãn U ngồi không yên được nữa, đứng dậy đi qua đi lại, bắt đầu nhớ lại tất cả những cảnh tượng sau khi gặp Phong Nhiên Trú lần đầu tiên.
Những vết thương và chất độc đáng ngờ trên người thì không nói, điều khiến Tạ Vãn U để ý nhất là câu nói của Phong Nhiên Trú vào đêm nàng tái tạo kinh mạch.
Phong Nhiên Trú nói trên linh hồn nàng vẫn còn dấu ấn của hắn.
Lúc đó Tạ Vãn U tưởng đó chỉ là cái cớ mà hồ ly bịa ra để tiếp cận nàng.
Bây giờ Tạ Vãn U nghĩ lại, mồ hôi lạnh túa ra.
Không lẽ là thật sao?
Ngay trong hang động đó, đêm hôm đó... Ma Tôn để lại dấu ấn gì trên người nàng cũng hoàn toàn có khả năng.
Càng nghĩ kỹ càng thấy sợ hãi.
Tạ Vãn U rất tuyệt vọng, nàng vốn định cả đời này sẽ tránh xa Ma Tôn, kết quả lại chính tay nàng rước Ma Tôn về.
Nhưng đến nước này rồi, dù có hối hận thế nào cũng vô ích, chỉ còn cách nghĩ cách bù đắp, xem còn có cơ hội cứu vãn không.
Tạ Tiểu Bạch ngồi xổm trên giường, nghiêng đầu nhìn nương nó ngồi xuống rồi lại đứng lên, đi qua đi lại nhiều vòng, đầy vẻ khó hiểu.
Nương nó bị sao thế?
Đôi tai nhọn của nó giật giật, không khỏi có chút lo lắng, đúng lúc này, nương đột nhiên ôm lấy nó, còn vùi mặt vào lông nó cọ tới cọ lui, giọng buồn buồn nói: "Bé con ơi, nương sắp xong đời rồi!"
Tạ Tiểu Bạch như bị sét đánh, đôi tai cũng rủ xuống thành tai cụp, cẩn thận hỏi: "Nương ơi, sao thế... Có phải kẻ xấu đến bắt chúng ta không?"
"Không phải không phải." Tạ Vãn U an ủi, hôn lên đầu Tiểu Bạch, thở dài nói: "Nương nói một chuyện khác cơ..."
Đôi tai cụp của Tạ Tiểu Bạch lại dựng đứng lên, quan tâm hỏi: "Là chuyện gì thế, Tiểu Bạch có thể giúp nương không?"
"Ừm... Thực ra cũng không phải chuyện gì to tát." Tạ Vãn U bế nó từ trên giường xuống, tự mình ngồi xuống mép giường, để nó nằm gọn trong lòng mình, mím môi buồn bã nói: "Chỉ là nương vừa mới nhớ ra, hình như lúc đầu đã giải sai mấy đề thi, có thể sẽ dẫn đến hậu quả rất tệ..."
Nàng tỉnh ngộ quá muộn, nếu Phong Nhiên Trú thực sự là Ma Tôn, vậy thì Phong Nhiên Trú đã phát hiện ra dấu ấn trên người nàng, một khi hắn khôi phục trí nhớ, hắn có thể lập tức xác nhận thân phận của nàng thông qua dấu ấn này - kẻ thù năm xưa đã ngủ với hắn, còn cướp sợi dây chuyền bảo vệ mạng hắn, thêm cả Tiểu Bạch nữa, có thể nói là nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, hoàn toàn không thể chối cãi.
Có thể tưởng tượng, khi Phong Nhiên Trú nhớ lại những ân oán giữa bọn họ, nàng sẽ có kết cục như thế nào.
Tạ Tiểu Bạch không biết suy nghĩ thực sự trong lòng nương, lúc biết nương chỉ lo lắng vì làm sai bài thi, nó suy nghĩ một chút rồi nói: "Trước đây nương có nói với Tiểu Bạch điểm số không phải là quan trọng nhất, quan trọng là có thể học được gì từ những đề bài làm sai, lần này nương làm sai bài rồi, lần sau đừng làm sai nữa là được mà ~"
Tạ Vãn U có nỗi khổ không thể nói.
Con ngốc ạ, đời người chỉ có một lần, nương con không có cơ hội làm bài lần thứ hai đâu!
Sau khi véo nhẹ vào lồng bàn chân màu hồng nhạt của Tạ Tiểu Bạch, đầu óc Tạ Vãn U trở nên tỉnh táo hơn nhiều.
Bây giờ nàng chỉ còn bốn con đường để đi:
1 Nhân cơ hội Phong Nhiên Trú chưa hoàn toàn khôi phục trí nhớ, lập tức đưa Tiểu Bạch bỏ trốn.
2 Nghĩ cách để Phong Nhiên Trú mất trí nhớ lần nữa.
3 Tăng độ thiện cảm của Phong Nhiên Trú lên.
4 Giết hắn.
Nếu muốn một lần giải quyết dứt điểm, con đường cuối cùng có tính khả thi rất cao, chỉ cần nàng nói với sư tôn thân phận thực sự của Phong Nhiên Trú, sư tôn chắc chắn sẽ ngừng chữa trị.
Còn độc trên người Phong Nhiên Trú chỉ có thể do Bích Tiêu Đan Tông chữa trị, bây giờ độc trên người hắn vẫn chưa giải hết, nếu ngừng điều trị, hắn chỉ còn đường chết vì trúng độc.
Nhưng mà... làm công dân dân tuân thủ pháp luật hơn hai mươi năm, nhất thời Tạ Vãn U thật sự không làm được chuyện như vậy.
Nhưng nếu không giết Ma Tôn, đợi đến khi Ma Tôn khôi phục trí nhớ, người chết có thể chính là nàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận