Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 488 -




Sự ra đời của nó vốn là một sự bất ngờ trời xuôi đất khiến, tất nhiên nguyên chủ không thể tổ chức sinh nhật cho nó, lâu dần, ngày mười lăm tháng ba trở thành một ngày bình thường.
Tạ Vãn U cũng vì nghe đi nghe lại cụm từ "ngày mười lăm tháng ba" này mới nhớ ra.
Ba năm trước, Tiểu Bạch chưa từng tổ chức sinh nhật, năm nay Tạ Vãn U đến, đương nhiên không thể làm ngơ, muốn tổ chức sinh nhật cho nó một cách nghiêm túc.
Dù sao thì...
Tạ Vãn U hơi mím môi: "Nhưng hôm đó lại có Đại hội Vấn Tiên, hôm đó tình hình phức tạp, không biết có kịp hay không..."
"Sao lại không kịp?" Phong Nhiên Trú dùng trán chạm vào trán nàng, hỏi: "Nàng định mừng sinh nhật Tiểu Bạch như thế nào?"
Tạ Vãn U suy nghĩ, không chắc lắm: "Nấu cho Tiểu Bạch một bát mì trường thọ? Trước kia... ta vẫn chưa từng mừng sinh nhật Tiểu Bạch, cũng không hiểu lắm, hay cứ theo quy củ của giới tu chân mà làm đi."
Câu hỏi này cũng làm khó Phong Nhiên Trú.
Loại tồn tại như hắn, sinh ra là sát khí do Thần Khải tạo ra, đương nhiên sẽ không có ai mừng sinh nhật cho sát khí.
Hắn hơi khựng lại: "Ta cũng không hiểu lắm, hay ngày mai hỏi Thẩm tông chủ, có lẽ ông ấy sẽ biết."
Tạ Vãn U thấy không có vấn đề gì, gật đầu: "Được, ngày mai đi hỏi."
Hai người định xong chuyện này, cùng nhau im lặng một lúc.
Tạ Vãn U nghĩ đến việc Tiểu Bạch đã trải qua ba năm như thế nào, trong lòng cứ buồn buồn, còn Phong Nhiên Trú thì nghĩ đến những đau khổ mà Tạ Vãn U và Tạ Chước Tinh đã trải qua trong những năm đó, tâm trạng cũng phức tạp không kém.
Tạ Vãn U gối tay nằm trên bờ, nàng không nhìn Phong Nhiên Trú, mở lời trước: "Không hỏi ta tại sao trước kia không mừng sinh nhật Tiểu Bạch sao?"
Phong Nhiên Trú: "Ta có thể chờ đến khi nào nàng muốn nói cho ta biết, rồi ta sẽ nghe."
Hắn cảm nhận được Tạ Vãn U không muốn nói đến chuyện trước kia, nên không hỏi nhiều.
Phong Nhiên Trú ôm lấy eo Tạ Vãn U, gác cằm lên đầu nàng, trầm giọng nói: "Xin lỗi, nếu ta tìm được hai người sớm hơn..."
"Không có chuyện gì sớm hay muộn," Tạ Vãn U ngắt lời hắn: "Nếu chàng gặp được ta như trước kia, chàng chưa chắc đã thích ta như vậy, còn ta, có khi còn vì xúc phạm chàng mà chết dưới tay chàng."
Phong Nhiên Trú siết chặt cánh tay đang ôm nàng.
Đúng là như vậy, với tình hình lúc đó, nếu năm xưa Tạ Vãn U không rời đi kịp thời, bị hắn bắt được, thì cảnh tượng mà nàng mô tả kia thật sự có khả năng xảy ra.
"Cho nên chàng xem." Tạ Vãn U thở dài, tựa như cảm khái: "Những sự cố ngoài ý muốn trên đời này chưa bao giờ dừng lại, có khi đây chính là sự sắp đặt tốt nhất của ý trời và số phận."
Tạ Vãn U vừa nói vừa lắc đầu cười, dọc theo bậc thang lên bờ, xiêm y ướt sũng dính chặt vào làn da nàng, phác họa nên những đường cong xinh đẹp.
Phong Nhiên Trú nhìn lướt qua mái tóc dài và xiêm y ướt đẫm của nàng, ánh mắt tối sầm lại, nhưng vẫn nghiêm túc tiến lên, giúp nàng lau khô những giọt nước trên người.
Nhận ra tâm trạng của bạn lữ không tốt, Phong Nhiên Trú đương nhiên cũng không nảy sinh những ý nghĩ khác, để dỗ dành bạn lữ, sau khi trở về phòng, Phong Nhiên Trú biến về nguyên hình, kiêu ngạo cúi đầu, miễn cưỡng để Tạ Vãn U vuốt tai hổ của mình.
Dù sao thì những chỗ khác Tạ Vãn U cũng đã vuốt rồi, để nàng vuốt tai... cũng không sao.
Tạ Vãn U vuốt tai hổ ấm áp mềm mại, tâm trạng quả nhiên tốt hơn một chút, thậm chí còn được đằng chân lân đằng đầu, xoa đầu hổ có phần dữ tợn của hắn, thấy hắn chỉ trừng mắt nhìn mình không tán thành, nàng càng có thêm dũng khí, không khách sáo mà xoa lên sừng rồng đỏ sẫm của hắn.
Tay nàng ấm áp mềm mại, vừa chạm vào, toàn thân Phong Nhiên Trú như bị điện giật, không kiềm được mà run lên.
Cái sừng này nhạy cảm quá.
Hắn vô thức ngửa đầu hổ ra sau, nhưng lại bị Tạ Vãn U dùng cả hai tay nắm lấy hai sừng rồng trên đỉnh đầu: "Đừng cử động."
Sừng rồng sắc nhọn, Phong Nhiên Trú sợ cứa vào tay Tạ Vãn U, cẩn thận không cử động nữa, mặc cho Tạ Vãn U nắm sừng rồng, suy tư quan sát hắn.
Cuối cùng Phong Nhiên Trú cũng không nhịn được, hỏi: “Nàng đang nhìn gì vậy?"
Tạ Vãn U không trả lời, mà lật người, cưỡi lên người hắn, sau đó nằm sấp trên lưng hổ, dùng tay vén lông sau gáy của hắn, không biết đang loay hoay làm gì.
Phong Nhiên Trú: "?"
Hắn định quay đầu nhìn hành động của Tạ Vãn U, nhưng không thành công, chỉ đành mang theo Tạ Vãn U, bực bội quay một vòng tại chỗ.
Tạ Vãn U nằm sấp trên lưng hắn bỗng nói: "Ta có thể cắn gáy chàng không?"
Phong Nhiên Trú nhướng mày: "Cái gì?"
Tạ Vãn U còn rất lễ phép giải thích với hắn: "Bởi vì tối qua chàng cắn gáy ta rất nhiều lần, nên ta cũng muốn trải nghiệm thử xem cảm giác cắn gáy là thế nào, được không?"
Phong Nhiên Trú: "..."
Bản năng của loài mèo lớn là thống trị và chiếm hữu, cắn gáy con cái mới có thể đảm bảo con cái không thể trốn thoát.
Vì vậy, dưới bản năng này, chỉ cần Phong Nhiên Trú nhận ra ý định muốn trốn thoát của Tạ Vãn U, hắn sẽ cắn gáy nàng.
—— Kể cả Tạ Vãn U là con người, sẽ không thực sự bị chế ngự vì bị cắn gáy.
Nhưng bây giờ Tạ Vãn U lại nói, nàng cũng muốn thử cắn gáy mình?
Mối quan hệ đảo ngược này đối với con đực mà nói, rõ ràng tương đương với một sự khiêu khích.
Nhưng mà, Tạ Vãn U lại khác.
Phong Nhiên Trú suy nghĩ một lát... Nếu có thể khiến bạn lữ vui vẻ, chàng cũng không ngại chiều chuộng bạn lữ.
Dưới sự cho phép ngầm của hắn, Tạ Vãn U như ý muốn mà cắn vào gáy hắn.
—— Đáng tiếc lông hổ trắng quá dày, nàng cắn một cái, chỉ cắn được đầy miệng lông hổ.
Tạ Vãn U: "..."
Tạ Vãn U không cam lòng cắn thêm vài miếng nữa, nhưng đều thất bại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận