Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 712 -




Phong Nhiên Trú cười khẽ sau lưng nàng, cười khiến Tạ Vãn U càng thêm xấu hổ.
Đây là... chuyện gì vậy chứ.
Phong Nhiên Trú còn nói bộ dạng nghiện mèo Tiểu Bạch của nàng có vẻ biến thái, chẳng lẽ hắn không thấy chính hắn cũng ngày càng biến thái sao?
...
Tiếng nước chảy vang đều đều, không biết qua bao lâu, Tạ Vãn U mơ màng mới được Phong Nhiên Trú bế ra khỏi suối nước nóng, lúc này trời đã tối.
Tạ Vãn U vốn còn nhớ phải đi tìm Độ Huyền Kiếm Tôn giải thích, bị Phong Nhiên Trú giày vò một trận như vậy, đến cả ngón tay cũng không nhấc nổi, nằm trong chăn giãy giụa mấy giây, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Tạ Vãn U còn không quên kéo Phong Nhiên Trú lại: "Không được đi tìm Độ Huyền Kiếm Tôn..."
Phong Nhiên Trú dỗ dành nàng: "Ừ, không tìm y."
Tạ Vãn U mơ mơ màng màng nói: "Tiểu Bạch..."
Hình như Phong Nhiên Trú thở dài một hơi, lòng bàn tay vuốt ve trán nàng: "Ta đi mang Tiểu Bạch lại đây, được không?"
Lúc này Tạ Vãn U mới yên tâm, nằm trong chăn, thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
Phong Nhiên Trú nhìn nàng một lát, cúi người hôn lên trán nàng, sau đó đứng dậy ra khỏi cửa.
Ngay khi hắn đóng cửa lại, một luồng kiếm quang sắc bén đột nhiên ập đến.
Hình như Phong Nhiên Trú đã sớm dự đoán được đòn tấn công này, bắn ra một luồng linh quang, dùng sức mạnh hóa giải luồng kiếm quang lạnh lẽo này.
Phong Nhiên Trú không nán lại lâu ở bên ngoài phòng Tạ Vãn U, nhảy vọt ra ngoài, người kia bám sát phía sau, trong chớp mắt, mấy luồng kiếm quang trắng như tuyết chém về phía sau lưng hắn.
Phong Nhiên Trú không khỏi bật cười.
Người ta tự đưa đến tận cửa, hắn cũng không chủ động đi tìm, vậy thì không tính là thất hứa đi.
Hắn điều khiển đôi cánh, khéo léo xoay người, nhanh chóng tránh được mấy luồng kiếm quang, sau đó đáp xuống vách đá.
Dung Độ gần như bám sát theo bước chân hắn, đáp xuống đầu bên kia vách đá, sắc mặt y lạnh lẽo đến cực điểm, đã không còn sự kiềm chế nhẫn nại như ban ngày, thật sự là mất kiểm soát hiếm thấy.
Dung Độ chỉ kiếm vào Phong Nhiên Trú, nghiến răng nói: "Nàng là sư điệt của ngươi! Vậy mà ngươi dám thật sự..."
Phong Nhiên Trú quay người nhìn y, bình tĩnh thu đôi cánh sau lưng lại, lúc này mưa đã tạnh, mây đen dần dần dịch chuyển, một vầng trăng sáng trong lặng lẽ xuất hiện, ánh trăng trắng xóa rọi xuống Phong Nhiên Trú và Dung Độ, như phủ lên người họ một lớp sương lạnh lẽo.
"Thì sao?" Phong Nhiên Trú nhàn nhạt nói: "Chuyện này, giới tu chân cũng không phải chưa từng xảy ra, hơn nữa, ta đã nói rồi, nàng đã không còn là sư điệt của ta."
Dung Độ nhíu chặt mày, căm hận nói: "Sao ngươi có thể nói ra những lời coi thường luân lý như vậy! Đèn hồn của Tạ Vãn U vẫn còn ở trong tông từ, nàng có phải là sư điệt của ngươi hay không, trong lòng ngươi tự hiểu rõ!"
Dung Độ rất ít khi nói những lời nặng nề như vậy, hôm nay thực sự bị kích thích quá mạnh.
Về mối quan hệ giữa Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú, thực ra trong lòng y đã sớm có phỏng đoán mơ hồ, nhưng y không muốn tin.
Trước kia khi Phong Nhiên Trú còn ở trong Huyền Thương Kiếm Tông, vẫn luôn không gần gũi nữ sắc, khi ra ngoài lịch luyện, cũng không phải không có yêu nữ và nữ tu dụ dỗ hắn, nhưng chưa từng có ai có thể đến gần người hắn.
Ngũ sư huynh vô tình lạnh lùng, hoàn toàn không phải loại người sẽ đắm chìm vào chuyện nam nữ, còn Tạ Vãn U... tuy những năm đầu tiểu đồ đệ của y hành sự phóng túng, làm nhiều chuyện hoang đường, nhưng Dung Độ không cho rằng, chỉ bằng những thủ đoạn nhỏ đó của Tạ Vãn U, có thể dụ dỗ được Phong Nhiên Trú.
... Nhưng chuyện không thể nào như vậy, thế mà lại thực sự thành sự thật.
Không ai hiểu được, khi Dung Độ nhìn thấy Phong Nhiên Trú cõng Tạ Vãn U xuống núi, y đã cảm thấy trời đất sụp đổ như thế nào.
Hai người vốn dĩ không có bất kỳ giao thoa nào, rốt cuộc làm sao lại đi đến bước này!
Một người kiêu ngạo như Phong Nhiên Trú, thế mà lại nguyện ý cõng một người xuống núi?
Khoảnh khắc đó, Dung Độ thực sự có cảm giác mình đang mơ.
Sau khi Phong Nhiên Trú cõng Tạ Vãn U rời đi, thậm chí Dung Độ còn nghi ngờ mình có phải đã nghi thần nghi quỷ, hiểu lầm điều gì không.
Cho đến khi chiều tối đợi mãi không thấy Tạ Vãn U đến, y lên đường đi tìm Tạ Vãn U, lại phát hiện Phong Nhiên Trú từ phòng Tạ Vãn U đi ra.
Lúc này, dù Dung Độ không muốn tin cũng phải tin.
Lúc này Dung Độ nhìn chằm chằm vào Phong Nhiên Trú ở đối diện, không thấy đối phương có chút xấu hổ nào.
Tạ Vãn U, chính là sư điệt của hắn.
Lúc này Phong Nhiên Trú đột nhiên nói: "Ta đã nói chuyện của ta và Tạ Vãn U với sư tôn rồi."
Dung Độ bàng hoàng trong chốc lát, cau mày chặt hơn: "Có ý gì?"
"Sư tôn không phản đối."
"..."
Một trận gió lạnh thổi qua, vách núi một mảnh tĩnh lặng.

Có lẽ ban ngày xảy ra quá nhiều chuyện kinh hoàng, Tạ Vãn U nằm mơ thấy rất nhiều giấc mơ hỗn loạn, ngủ rất không yên ổn.
Trong mơ, Tạ Vãn U mơ hồ cảm thấy lạnh, dựa vào bản năng vô thức mò mẫm xung quanh, chạm vào một nguồn nhiệt ấm áp,sau đó lập tức ôm nguồn nhiệt đó vào lòng.
Cảm giác ấm áp mềm mại thơm tho khiến Tạ Vãn U rất yên tâm, nàng ngủ say sưa, lần này, nàng mơ thấy một giấc mơ đẹp.
Nội dung giấc mơ rất đơn giản, chỉ là nàng nằm trên bãi biển, trong lòng ôm Tiểu Bạch, bên cạnh còn nằm một con hổ lớn, họ cùng nhau phơi nắng thật lâu, toàn thân đều ấm áp.
Tạ Vãn U tỉnh dậy vẫn còn hơi luyến tiếc, vừa mở mắt ra nhìn thấy mái tóc bạc mềm mại trước mặt, không khỏi ngẩn người.
Nàng nhìn xuống, đối diện với một đôi mắt màu xám xanh đang cười híp mắt.
Đứa bé trong lòng phát hiện nàng đã tỉnh, vẫy vẫy cái đuôi dưới chăn, sau đó nhiệt tình nhào vào cổ nàng cọ tới cọ lui, vui vẻ gọi nàng: "Nương!"
Tạ Vãn U dụi dụi mắt, ôm chặt lấy đứa bé, kinh ngạc nói: "Tiểu Bạch!"
Tạ Chước Tinh áp mặt vào mặt nàng: "Là Tiểu Bạch, Tiểu Bạch tới rồi!"
Tạ Vãn U nhớ lại, tối qua hình như có nghe Phong Nhiên Trú nói, hắn sẽ đưa Tiểu Bạch tới - không ngờ hắn thực sự đưa Tiểu Bạch tới.
Sáng sớm đã gặp được bảo bối xa cách nhiều ngày, tâm trạng của Tạ Vãn U đột nhiên tốt lên, dùng sức hôn lên khuôn mặt non nớt của đứa bé: "Là bảo bối của nương! Tiểu Bạch bảo bối, con tới lúc nào vậy!"
Tạ Chước Tinh nheo mắt lại: "Nương không nhớ sao, tối qua Tiểu Bạch tới đã nói chuyện với nương, nương còn trả lời Tiểu Bạch nữa."
Tạ Vãn U cố gắng nhớ lại một chút, có lẽ do ngủ quá say, nàng hoàn toàn không nhớ mình đã trả lời Tiểu Bạch.
Nàng tò mò hỏi: "Nương không nhớ, lúc đó chúng ta nói gì vậy?"
Tạ Chước Tinh chu môi nhớ lại một chút, sau đó bắt đầu bắt chước giọng điệu lúc đó, nhỏ giọng hỏi: "Nương ơi, con có thể ngủ cùng nương không?"
Tạ Vãn U truy hỏi: "Sau đó thì sao?"
Tạ Chước Tinh vẫy đuôi, vui vẻ nói: "Sau đó nương nói, không muốn ngủ với Ngũ sư thúc, muốn ngủ cùng Tiểu Bạch bảo bối đáng yêu, con nghe xong rất vui, lập tức lên giường ngủ cùng nương."
"Đúng rồi.” Tạ Chước Tinh nhỏ giọng thì thầm vào tai Tạ Vãn U: "Lúc đó hồ ly thúc thúc đứng bên cạnh, nghe nương nói xong, biểu cảm rất kỳ lạ, rất phức tạp, Tiểu Bạch đều không hiểu."
Tạ Vãn U: "..."
Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng.
Không thể trách nàng nằm mơ cũng từ chối Phong Nhiên Trú, hôm qua nàng thực sự bị Phong Nhiên Trú dọa sợ.
Tạ Vãn U hôn Tạ Chước Tinh một cái: "Tối qua khi hồ ly thúc thúc đi tìm Tiểu Bạch, có phải Tiểu Bạch cũng đang ngủ không?"
Tạ Chước Tinh gật đầu, có chút uất ức: "Đúng vậy, Tiểu Bạch đang ngủ, bị hồ ly thúc thúc túm cả bốn chân lên."
Nhưng đứa bé nhanh chóng vui vẻ trở lại: "Nhưng hồ ly thúc thúc nói muốn đưa con đi tìm nương, con rất vui, không buồn ngủ nữa."
Tạ Vãn U không chịu nổi sự đáng yêu của Tiểu Bạch, không nhịn được cọ cọ khuôn mặt mềm mại của nó: "Đáng yêu quá đáng yêu quá! Bảo bối của nương đáng yêu quá!"
Tạ Chước Tinh cười không ngừng, không khí xung quanh nhất thời tràn ngập hơi thở vui vẻ.
Đùa một lúc, Tạ Vãn U xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo, nắm lấy bàn tay nhỏ của Tạ Chước Tinh, vui vẻ nói: "Vừa hay Thẩm gia gia và Huyền Du gia gia cũng ở đây, còn có cả các gia gia của Huyền Thương Kiếm Tông, bọn họ đều chưa từng gặp hình dạng người của Tiểu Bạch, nương đưa Tiểu Bạch đi gặp họ, được không?"
Tất nhiên Tạ Chước Tinh đồng ý, vui vẻ nắm tay nương ra khỏi cửa.
Nhưng nó không ngờ, vừa ra khỏi cửa, nó và nương đã gặp một thúc thúc rất quen mắt.
Tạ Chước Tinh giật mình, nhận ra trong một giây, sau đó ngoan ngoãn chào hỏi: "Xin chào tôn giả ~"
Dung Độ không ngủ cả đêm, vốn định nhanh chóng tìm Tạ Vãn U tìm hiểu tình hình thực tế, mới sốt ruột đợi ở bên ngoài, không ngờ Tạ Vãn U đi ra, trong tay còn dắt một đứa trẻ chưa từng gặp.
Ánh mắt Dung Độ dừng trên người đứa bé, nhìn thấy mái tóc dài màu bạc quen thuộc, con ngươi lập tức run rẩy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận