Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 207 -




Các đệ tử Bích Tiêu đang vây quanh sửng sốt, không khỏi nhìn nhau, không biết đệ tử Hợp Hoan Tông này muốn làm gì, trưởng lão đang trừ oán khí cũng giật mình, lập tức dừng động tác, nghiêm mặt nói với đệ tử Hợp Hoan Tông đang quấy rối này: "Phong đạo hữu, xin hỏi có gì chỉ giáo không?"
Phong Nhiên Trú không trả lời, cúi mắt nhìn Dung Tri Vi trên giường một lúc, đột nhiên đưa tay về phía cổ nàng.
Tạ Vãn U lập tức căng thẳng, suýt nữa thì lao tới ngăn cản hắn, may mà Phong Nhiên Trú chỉ khẽ lướt qua cổ Dung Tri Vi, đầu ngón tay tái nhợt khẽ cong, một luồng hắc khí đen tối như tơ được hắn kéo ra, ngoan ngoãn quấn quanh trong lòng bàn tay hắn, ẩn ẩn lộ ra sắc đỏ đen tối.
Trưởng lão nhìn chăm chú: "Đây là..."
Phong Nhiên Trú nhìn hắc khí trong lòng bàn tay, khóe môi cong lên một cách khó hiểu: "Cũng là oán khí, nhưng... không phải cùng loại với oán khí trên đao Tu La."
Trưởng lão đột nhiên nhận ra điều gì đó, vội vàng đến bên giường Yến Minh Thù, cũng đưa tay ra thăm dò cổ hắn, rất nhanh đã bắt được một luồng hắc khí đỏ đen giống như trên tay Phong Nhiên Trú.
Trưởng lão hơi cau mày, vì hai đệ tử Huyền Thương này đều bị đao Tu La làm bị thương, vậy thì hai luồng oán khí khác nhau này từ đâu mà ra?
Những đệ tử Bích Tiêu khác thấy vậy cũng xôn xao.
Có người nhỏ giọng thì thầm: “Vị trí ở cổ… Không phải là bị người dùng oán khí đáng lén trước đó chứ?"
"Biết đâu là thật, dù sao thì Tiên Minh - chao ôi, các ngươi hiểu mà!"
"Nói như vậy, đệ tử Huyền Thương bị thương nặng như vậy, chẳng lẽ không phải là ngoài ý muốn?"
Trưởng lão nghe thấy những lời bàn tán này, sắc mặt cũng thay đổi.
Phong Nhiên Trú đặt luồng oán khí trong tay vào tay trưởng lão, nhàn nhạt nói: "Chuyện này vẫn còn nghi vấn, tốt nhất nên thông báo cho Huyền Thương Kiếm Tông càng sớm càng tốt."
Trưởng lão thu hai luồng oán khí vào bình, khách sáo gật đầu với Phong Nhiên Trú: "Đa tạ Phong đạo hữu."
Chuyện này thực sự rất đáng ngờ, trưởng lão lập tức quyết định báo cáo sự việc này lên Tông chủ, trước khi rời đi, còn chỉ định một số người tăng cường canh gác.
Rời khỏi Ngọc Hoa điện, Tạ Vãn U vẫn chưa hoàn hồn.
Lạc Như Hi lại nghe một tin chấn động này, không khỏi xoa xoa cánh tay, sợ hãi nói: "Tiên Minh thật sự sâu không lường được!"
Tạ Vãn U gật đầu đồng ý thật mạnh.
Nàng sớm đã cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, hai luồng oán khí kia càng chứng thực thêm cho suy đoán của nàng.
Nàng không khỏi có chút lo lắng, nếu Yến Minh Thù và Dung Tri Vi thật sự bị Tiên Minh ám hại, Tiên Minh không ra tay được lần đầu, liệu có truy sát đến Bích Tiêu Đan Tông để kết liễu bọn họ không?
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng rơi vào hồ ly trắng.
Phong Nhiên Trú đột nhiên giúp chỉ ra luồng oán khí khác biệt, lại là vì đạt được mục đích gì?
Con hồ ly này vốn chẳng thèm để ý đến người không liên quan, Tạ Vãn U không tin hắn lại tốt bụng như vậy.
Tạ Vãn U thầm suy đoán, theo lời hắn nói, hắn muốn Huyền Thương Kiếm Tông biết được tin tức này, mà Huyền Thương Kiếm Tông vốn hay bênh vực kẻ yếu, có lẽ sẽ vì chuyện này mà đối đầu với Tiên Minh.
Nhưng điều này có lợi gì cho hắn?
Tạ Vãn U nằm trên giường, vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này.
Suy nghĩ của nàng quá hỗn loạn, nhất thời không thể nào ngủ được, chỉ có thể nằm trong bóng tối, yên lặng lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài.
Lại mưa rồi.
"Sao còn chưa ngủ?"
Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nam trầm thấp, Tạ Vãn U quay đầu nhìn lại, thấy một đôi mắt phản chiếu ánh sáng xanh lục.
"..." Tạ Vãn U cũng truyền âm bí mật: "Mắt của ngươi sáng thật đấy."
Phong Nhiên Trú vô thức chớp mắt, tựa đầu lên gối, giọng lười biếng: "Vẫn đang nghĩ đến chuyện của hai đệ tử Huyền Thương kia à?"
"Ừm," Tạ Vãn U trở mình, chống tay làm gối: "Ta cảm thấy Tiên Minh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy, biết đâu còn có hậu chiêu."
Phong Nhiên Trú nheo mắt lại: "Ngươi chắc chắn như vậy sao, hai đệ tử Huyền Thương kia bị Tiên Minh tập kích chứ không phải bị người của Ma Tôn tập kích?"
"Không chắc lắm, chỉ đoán thôi," Tạ Vãn U do dự nói: "Hơn nữa, hai đệ tử Huyền Thương này trước khi hôn mê nhất quyết phải đến Bích Tiêu Đan Tông để chữa trị, có phải là nhận ra được Thiên Nguyên Đan Tông có nguy hiểm không?"
"Giả sử đúng là Tiên Minh ra tay, mà hai đệ tử Huyền Thương này cũng nhận ra được điều bất thường," Phong Nhiên Trú chậm rãi nói: "Vậy thì Tiên Minh tuyệt đối sẽ không để bọn họ tỉnh lại, nói ra những lời không nên nói."
Tạ Vãn U thử đặt mình vào vị trí của kẻ phản diện, cảm thấy lời Phong Nhiên Trú nói có lý: "Vậy ngươi thấy Bích Tiêu Đan Tông có chặn được thích khách Tiên Minh không?"
"Đã là ám sát, tất nhiên Tiên Minh sẽ không phái mèo chó đến."
"..."
Tạ Vãn U buồn rầu đến nỗi không ngủ được.
Bởi vì những hành động nhỏ kia của nguyên chủ, Dung Tri Vi và Yến Minh Thù đều không thân thiết với nguyên chủ, nhưng hai người bọn họ cũng không vì thế mà có ý đồ xấu với nguyên chủ.
Mặc kệ là vì đạo nghĩa hay vì căm ghét thế lực tà ác, Tạ Vãn U đều không muốn nhìn thấy bọn họ chết dưới âm mưu của Tiên Minh.
Tạ Vãn U suy nghĩ một lát, đã có quyết định: "Ngày mốt bọn họ sẽ tỉnh lại, nếu Tiên Minh muốn ra tay, chỉ có thể là ngày mai, ta phải nói với sư tôn một tiếng, để sư tôn phái thêm người canh phong."
Phong Nhiên Trú ẩn ý nói: "Ngươi đúng là rất để ý đến hai người kia."
Tạ Vãn U cũng ẩn ý đáp trả: "Như nhau thôi."
Sau đó, cả hai đều không nói gì nữa.
Tạ Vãn U chẳng thèm quan tâm hồ ly đang nghĩ gì, nàng nghĩ thông suốt mọi chuyện, ôm Tiểu Bạch, dần dần ngủ thiếp đi.
...
Ngày hôm sau, Tạ Vãn U dậy sớm đến Ngọc Tiêu điện, nói với sư tôn về suy đoán của mình.
Thẩm Tông chủ khẽ gật đầu, ra hiệu nàng không cần lo lắng: "Vi sư cũng thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ, hôm qua đã liên lạc với Huyền Thương Kiếm Tông, Độ Huyền Kiếm Tôn của Huyền Thương Kiếm Tông - cũng chính là sư tôn của hai đệ tử Huyền Thương này, đang trên đường đến đây."
Biểu cảm của Tạ Vãn U dần dần cứng đờ: "?"
Sư tôn, người nói ai đang trên đường đến đây?

Bạn cần đăng nhập để bình luận