Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 109 -




Nhưng ngoài chuyện này ra thì cũng không có nguy hiểm gì khác. Các trưởng lão sợ Phong Nhiên Trú lại phát điên nên giờ Phong Nhiên Trú vẫn bị nhốt trong trận pháp, chỉ có Tạ Vãn U vào thay thuốc cho hắn mới vào được, tự hắn không thể chạy ra ngoài được.
Thấy Tiểu Bạch rất muốn đi gặp "hồ ly thúc thúc", Tạ Vãn U đành phải tiêm phòng trước cho con: "Có thể hồ ly thúc thúc sẽ rất hung dữ, Tiểu Bạch có sợ không?"
Tiểu Bạch ưỡn ngực: "Không sợ! Tiểu Bạch không sợ!"
"Vậy được rồi." Tạ Vãn U bế Tiểu Bạch lên, dẫn nó đến chỗ Phong Nhiên Trú: "Nếu hồ ly thúc thúc hung dữ quá thì Tiểu Bạch ở ngoài cửa đợi nương nhé?"
Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu: "Tiểu Bạch biết rồi!"
*
Theo sắc trời trở tối, trong điện cũng trở nên mờ tối.
Trong bóng tối, dễ dàng nảy sinh bóng ma nhất.
Trong loại bóng tối như thế này, Phong Nhiên Trú giống như bị tác động bởi một số ký ức đã mất, nhất thời đau đầu dữ dội, vô số đoạn ký ức như quen biết thoáng qua trước mắt hắn.
Nhưng trong những mảnh ký ức kỳ lạ đó, cho dù hắn có nhìn thế nào đi chăng nữa, thì thứ đập vào mắt hắn vẫn là một màu đỏ tươi.
Phong Nhiên Trú nằm sấp ở giữa pháp trận, những chiếc móng vuốt sắc nhọn bấu chặt vào mặt đất, để lại một vết xước sâu.
Trong bóng tối, từ bốn phương tám hướng giống như có vô số bàn tay vươn ra, sự chết chóc như thủy triều toàn bộ điện ập đến với hắn, gần như khiến Phong Nhiên Trú nghẹt thở.
Mặc dù hắn không nhớ bất cứ điều gì, nhưng hắn vẫn theo bản năng ghét sự lạnh lẽo như thế này.
Ngay khi sự kiên nhẫn của Phong Nhiên Trú sắp đạt đến đỉnh điểm, thì tai hắn đột nhiên động đậy, nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến.
Đối với Phong Nhiên Trú, hắn có thể nghe ra đó là tiếng bước chân của nữ đệ tử Bích Tiêu Đan Tông.
Chuyện xảy ra buổi sáng, tất nhiên Phong Nhiên Trú không quên.
Nàng lại dám nói hắn cố ý dùng những thủ đoạn nhỏ để câu dẫn người khác... Phong Nhiên Trú quay người nằm theo một hướng khác, quay lưng về phía cửa, chỉ để lại cho người bước vào phòng một bóng lưng lạnh lùng và kiêu ngạo.
Một tiếng két vang lên, cửa mở ra.
Phong Nhiên Trú quay lưng về phía cửa lớn, đôi tai hồ ly động động nhưng không nghe thấy tiếng động của nữ đệ tử Bích Tiêu bước vào phòng, trong lòng hắn không khỏi có chút nghi ngờ.
Hắn đang do dự không biết có nên quay đầu lại xem hay không, bỗng nghe thấy một giọng nói non nớt và ngây thơ kinh ngạc nói: "Nương ơi, sao hồ ly thúc thúc không cử động nữa vậy!"
Chủ nhân của giọng nói đó giống như đã suy nghĩ một lúc, rồi mới ngập ngừng nói: "Chúng ta có nên chôn hồ ly thúc thúc vào hốc cây không?"
Nghe được hai câu đó, Phong Nhiên Trú: "..."
*
Lúc Phong Nhiên Trú nghe được lời này, nhất thời không nói nên lời.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy nữ đệ tử Bích Tiêu không đồng ý nói: "Tiểu Bạch, sao con lại nói hồ ly thúc thúc như vậy?"
Mày đang nhíu chặt của Phong Nhiên Trú bỗng giãn ra đôi chút, đúng là nên giáo dục, trẻ con sao có thể tùy tiện nói muốn chôn người ta được?
"Nói không chừng hồ ly thúc thúc còn có thể cứu được, chúng ta sao có thể trực tiếp từ bỏ chữa trị được?"
Phong Nhiên Trú: "..."
Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, cảm thấy lời nương nói rất có lý.
Vì vậy, nó mở chân chạy về phía Phong Nhiên Trú: "Vậy Tiểu Bạch đi xem thử xem thúc thúc còn cứu được không!"
Vật nhỏ này khá lanh lợi, biết đi vòng ngoài trận pháp, chân nó ngắn, chạy một vòng lớn, cuối cùng cũng vòng đến trước mặt "hồ ly thúc thúc", bị "hồ ly thúc thúc" đột nhiên mở mắt nhìn chằm chằm khiến nó trượt chân, lông toàn thân dựng đứng cả lên.
Một lúc lâu sau, lông dựng đứng của Tạ Tiểu Bạch mới trở lại bình thường, nó do dự tiến lại gần, dùng mũi nhỏ thử ngửi Phong Nhiên Trú: "Thúc thúc ơi, thúc không sao chứ?"
Phong Nhiên Trú: "... Ngươi rất vọng lắm?”
Tạ Tiểu Bạch cố gắng che giấu sự thất vọng trong đôi mắt xanh xám, cụp tai, nói: "Không có, không cần đào hố chôn thúc thúc, Tiểu Bạch vui lắm!"
Đây là bộ dạng vẻ vui vẻ sao? Nó chỉ thiếu viết hai chữ "thất vọng" lên mặt thôi.
Phong Nhiên Trú tức đến bật cười.
Đúng là "mẹ con", ngay cả bản lĩnh chọc tức hắn cũng không kém cạnh nhau.
Chuẩn bị tinh thần xem kịch vui, Tạ Vãn U thích thú khi thấy Phong Nhiên Trú bị Tiểu Bạch làm cho bẽ mặt.
Thật ra, Tạ Vãn U vừa bước vào cửa đã thấy đôi tai nhọn của hồ ly trắng động đậy, nhưng nàng cố tình giả vờ không thấy.
Ai bảo hắn cố tình quay lưng lại với cửa không thèm để ý đến người khác, đáng đời bị Tiểu Bạch trêu ghẹo.
Phong Nhiên Trú nghe thấy tiếng cười của nàng, quay đầu trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi còn cười nữa à? Mau đem nó đi!"
Tạ Vãn U thản nhiên bước tới: "Tiểu Bạch là cố ý đến thăm ngươi đấy, Phong sư đệ lại đuổi nó đi như thế, chẳng phải là quá vô tình sao?"
Phong Nhiên Trú cười lạnh: "Ta không cần người thăm hỏi, còn nữa –- ai là sư đệ của ngươi? Không được gọi bừa bãi."
Thật sự là không nói được câu nào tử tế.
Tạ Vãn U không muốn cãi nhau với hắn trước mặt đứa trẻ, nàng tự mình đi vào trong pháp trận, tiện tay túm lấy đuôi hắn, gỡ lớp băng gạc quấn trên đó ra: "Được rồi, Phong đệ tử của Hợp Hoan Tông, tối nay có một tin xấu chính là người làm cho ngươi không vừa mắt là ta đây vẫn thay thuốc cho ngươi, nhưng có một tin tốt, bắt đầu từ tuần sau, người thay thuốc cho ngươi sẽ không phải là ta nữa, ngươi có vui không?"
Tuần sau sẽ đổi người khác? Nghe vậy, tai Phong Nhiên Trú khẽ động, hắn ngẩng cằm lên kiêu ngạo nói: "Phải không? Vậy thì tốt."
Tạ Vãn U kéo lấy đuôi hắn, hít một hơi thật sâu, cuối cùng không nhịn được nữa: "Vui thì vui đó, nhưng Phong đệ tử của Hợp Hoan Tông, ngươi có thể đừng vẫy đuôi nữa không? Thuốc cũng không thoa đều được."

Bạn cần đăng nhập để bình luận