Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 667 -




Phong Nhiên Trú thu tay lại, cười khẩy nhìn chằm chằm đứa con, im lặng đối đầu.
Tạ Vãn U không nhận ra cuộc chiến giữa hai cha con, rút tay mình ra khỏi cái đuôi lông xù của Tiểu Bạch, nắm hai chân của Tiểu Bạch, chơi trò chơi trẻ con ngây thơ.
Phong Nhiên Trú không hiểu lắm trò chơi này, đứng xem một lúc, không biết vì lý do gì, lại ngầm châm chọc đứa con vài câu, còn muốn vươn tay chọc bụng nó, tóm lại là không muốn thấy nó vui vẻ trong lòng Tạ Vãn U.
"..." Tạ Vãn U coi như hiểu được độ ghen tị của một số loài mèo lớn nghiêm trọng đến mức nào, vội vàng nói "Nếu chàng cũng muốn chơi, buổi tối ta cũng có thể ôm chàng chơi như vậy, đừng vội."
Phong Nhiên Trú giật mình: "... Ai vội chứ?" Ai muốn chơi trò trẻ con này.
Tạ Vãn U: "Suỵt, đừng nói, tối muốn chơi như thế nào, ta đều hiểu."
Phong Nhiên Trú: “...”

Bên kia, Vân Mi sắp xếp phòng ở xong xuôi, cuối cùng vẫn không yên tâm về Giang Ảnh Trần, bèn đi xem hắn ta một chút.
Điều bất ngờ là lúc này Giang Ảnh Trần không nghỉ ngơi, mà đang đứng trước bàn, nhìn chằm chằm vào một chiếc hộp cũ kỹ trên bàn.
Vân Mi thấy chiếc hộp, hơi thở liền nghẹn lại.
Nàng ta biết bên trong đựng thứ gì - Chính là năm xưa, thứ sư đệ dùng để chặt đứt ngón tay của hắn ta, con dao nhỏ tẩm độc.
Giang Ánh Trần vì muốn mình nhớ nỗi đau mất ngón tay, vẫn luôn giữ con dao này, để thúc đẩy bản thân tiến về mục tiêu báo thù rửa hận.
Nhưng đồng thời, hắn ta cũng sợ con dao này, nó tượng trưng cho sự phản bội của sư đệ, cũng tượng trưng cho nỗi sỉ nhục và đau khổ của hắn ta khi từ trên mây rơi xuống vũng bùn chỉ sau một đêm.
Nhưng giờ đây, Giang Ánh Trần lại chủ động lấy ra chiếc hộp chứa đựng nỗi đau cả đời của mình ra.
Hắn ta muốn làm gì, trong lòng Vân Mi đã có câu trả lời.
"Đảo chủ và Tôn thượng đã đi rồi sao?" Trong giọng nói của Giang Ánh Trần vẫn còn chút yếu ớt và mệt mỏi, chất giọng vốn trong trẻo cũng trở nên hơi khàn.
Vân Mi tiến lên, nhìn bóng lưng của hắn ta, cánh tay khẽ động, nhưng cuối cùng vẫn không dám ôm eo hắn ta từ phía sau, nàng ta kiềm chế, nhẹ giọng nói: "Chưa, Đảo chủ nói, bọn họ còn phải đợi bằng hữu."
Giang Ánh Trần đáp một tiếng, như đã chuẩn bị tâm lý rất lâu, hắn ta từ từ đưa tay ra, mở chiếc hộp đã đóng kín lâu nay.
Một tiếng cạch vang lên, trong căn phòng yên tĩnh trở nên vô cùng chói tai.
Chỉ sáo kim loại sắc nhọn khép lại, nắm chặt lấy cán dao nhuốm máu khô, đầu ngón tay Giang Ánh Trần lướt qua thân dao, trong đôi mắt nhạt màu hiện lên một tia quyết tâm.
Vân Mi không nhận ra sự khác thường của hắn ta, dừng lại một chút, hỏi: "Chàng đã nghĩ kỹ chưa?"
Lông mi Giang Ánh Trần khẽ run, quay lưng về phía Vân Mi, nhỏ giọng nói: "Ừ, ta thấy, ta cũng nên thoát khỏi cơn ác mộng của quá khứ rồi."
Đây cũng chính là điều Vân Mi muốn thấy, nàng ta đã từng thấy Giang Ánh Trần vật lộn trong đau khổ, cũng thấy hắn ta từng bước đi đến ngày hôm nay.
Đi qua hài cốt của kẻ thù, hắn ta mới có thể bắt đầu một cuộc sống mới thực sự.
Vân Mi không khỏi hơi mỉm cười: “Chàng định ra tay khi nào? Cảnh Dị dựa vào Thần Khải, chúng ta phải tính toán thật kỹ mới được."
Giang Ánh Trần im lặng một lúc, rồi nói: "Không, không có 'chúng ta', chỉ có ta, đây là mối thù của riêng ta, không liên quan đến nàng."
Vân Mi sửng sốt: "Chàng nói vậy là có ý gì? Cái gì gọi là chỉ có một mình chàng?"
"Thành chủ đã đi cùng ta đến đây, ta đã biết ơn vô cùng." Giang Ánh Trần khẽ động cổ họng, cúi mắt lãnh đạm nói: "Những việc còn lại, ta sẽ tự làm... Nàng đi đi."
"Chàng bảo ta đi?" Vân Mi tức đến choáng váng: "Chàng bảo ta đi đâu?"
Giang Ánh Trần bỏ dao vào hộp, vẫn quay lưng nói với nàng ta: "Đi đâu cũng được, đừng ở lại bên ta... Giờ ta không cần nàng nữa."
"Lời nói thật ác độc." Đôi mắt đỏ của Vân Mi càng thêm đỏ, nhưng giọng điệu lại càng trầm hơn: "Hóa ra từ đầu đến cuối, ta đều không được chàng coi là người cùng đường."
Vân Mi nắm lấy cánh tay hắn ta, hốc mắt ửng hồng: "Chỉ vì ta là Ma tu sao, nếu ta không phải Ma tu, thì có đủ tư cách không, chàng bảo ta đi, có phải vì, ta cũng là một phần trong cơn ác mộng của chàng không? Giang Ánh Trần, trả lời ta."
Giang Ánh Trần không trả lời, Vân Mi lạnh lùng nói: "Chàng quay lại đây, nhìn vào mắt ta, rồi lặp lại những lời chàng vừa nói."
Giang Ánh Trần khẽ thở dài, giọng trầm thấp: "... Xin lỗi."
Giỏi cho một câu xin lỗi!
Loại chuyện này, Vân Mi đã từng thấy không ít, không ngờ hôm nay lại rơi vào đầu mình.
Nàng ta tức đến choáng váng, nhất thời không biết phải làm gì với Giang Ánh Trần, đánh thì một quyền của nàng ta đã làm hắn mất mạng, khuyên thì sự kiêu ngạo của một Thành chủ lại khiến nàng ta không thể mặt dày ở lại sau khi bị đuổi đi.
Cuối cùng, Vân Mi tức giận buông một câu "Đi thì đi", rồi giận dữ bỏ đi.
Sau khi nàng ta rời đi, Giang Ánh Trần như không còn sức chống đỡ, tấm lưng thẳng tắp đột nhiên sụp xuống.
Hắn ta thở hổn hển, đưa tay chống lên mặt bàn, nhắm mắt lại.

Tạ Vãn U kinh ngạc nhìn Vân Mi mặt lạnh trở về, không biết trong khoảng thời gian vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, khiến cho vị Ma tu cao cấp này tức giận đến vậy.
Nhưng Tạ Vãn U không hỏi nhiều, thấy Vân Mi hình như không vui, liền rủ nàng ta cùng đi dạo.
Đúng lúc Vân Mi cũng chưa biết phải đối mặt với Giang Ảnh Trần thế nào, nàng ta liền đồng ý.
Đợi những nhà khác đến đông đủ, Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú ra khỏi Lâm Tiên Ổ, hẹn gặp bọn họ ở một tửu lâu lớn nhất Liên Thành.
Vân Mi cũng không ngờ “bạn” của Đảo chủ lại đặc biệt như vậy, có cả Yêu tộc và Giao tộc, tu vi đều không tầm thường, khi nhìn thấy họ nàng ta đã vô cùng kinh ngạc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận