Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 295 -




Hắn là Luyện khí sư?
Nghĩ kỹ lại, Tạ Vãn U lại thấy rất bình thường, ngọn lửa của Phong Nhiên Trú không giống ai, nàng có thể dùng để luyện đan, hắn dùng để luyện khí, cũng là chuyện hợp lý.
Chỉ là không biết hắn là Luyện khí sư cấp bậc nào.
Tạ Vãn U đột nhiên nhớ đến chiếc còng tay Thiên cấp mà Phong Nhiên Trú dùng để còng nàng, trong lòng nảy sinh một suy nghĩ không thể tin được.
Phong Nhiên Trú hắn... không phải là Luyện khí sư Thiên cấp chứ?
Nếu không thì cũng không thể giải thích được tại sao hắn tùy tiện có thể lấy ra một chiếc còng tay Thiên cấp.
Tạ Vãn U im lặng.
Thảo nào Phong Nhiên Trú lại giàu có như vậy, nếu hắn là Luyện khí sư Thiên cấp, thì mọi nghi vấn đều có thể được giải quyết.
Tạ Vãn U cảm thán trong lòng, hóa ra Ma Tôn Phong Nhiên Trú cũng có nỗi khổ vẽ bản thiết kế, những mảnh giấy vụn vứt đầy đất, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết lúc hắn vẽ bản thảo bực bội thế nào.
Phong Nhiên Trú đột nhiên muốn tặng pháp khí mới cho Tiểu Bạch, Tạ Vãn U cũng mơ hồ có một suy nghĩ, nàng nghĩ có lẽ hắn muốn tặng cho Tiểu Bạch một pháp khí ẩn hình mạnh hơn.
Là "Thần tử", một khi Tiểu Bạch bị phát hiện thân phận, hậu quả khôn lường, có pháp khí ẩn hình mạnh hơn bên mình, bọn họ đều có thể yên tâm hơn một chút.
Vào ngày hôm sau, trước khi đến Vô Hận phủ, Tạ Vãn U nhắc đến chuyện này với Phong Nhiên Trú, Phong Nhiên Trú cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Ngươi cũng đưa ra ý kiến, chẳng hạn như làm kiểu dáng nào."
Tạ Vãn U rất tò mò: "Có những kiểu dáng nào?"
"Rất nhiều." Phong Nhiên Trú kéo qua một chồng giấy, tiện tay lật lật: "Bình thường nhất chính là dây chuyền, vòng cổ, vòng tay, ngọc bội, còn có lắc chân..."
Tạ Vãn U lắc đầu: “Lúc này trẻ con còn chưa đeo được vòng tay, ngọc bội, nhẫn đi.”
Nàng suy nghĩ một lát, đề nghị: “Hay là làm thứ có thể đeo đi, nếu muốn cầu điềm lành thì… rèn thành một chiếc khóa trường mệnh thì sao?”
“Khóa trường mệnh?” Phong Nhiên Trú trầm ngâm một lát, gật đầu tán thành: “Ừ, cũng là một ý hay.”
Tạ Chước Tinh được Tạ Vãn U ôm trong lòng, vẫy nhẹ đuôi.
Nó đã nghe nói đến khóa trường mệnh.
Những đứa bé xấu xa trong Tạ gia từng bắt nạt nó đều có khóa trường mệnh, do cha nương của bọn họ tặng cho.
Nó cũng sắp được cha nương tặng cho một chiếc khóa trường mệnh sao?
Tạ Chước Tinh hơi ngượng ngùng chui vào lòng nương, vui vẻ rung rung đầu tai.
...
Những ngày tiếp theo, Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú vẫn luôn hành động riêng lẻ.
Tạ Vãn U phải theo Huyền Du Đạo Nhân ra ngoài hái thuốc, Phong Nhiên Trú thì vừa chăm sóc đứa bé, vừa bận rộn công việc của mình ở Ma cung.
Phải vẽ bản thảo, phải quản lý Ma vực, phải luôn để mắt đến động tĩnh trong giới tu chân, điều khiến Phong Nhiên Trú đau đầu hơn chính là trông nom đứa nhỏ ngày càng sung sức.
Cùng với việc phong ấn dần được mở ra, linh lực trong cơ thể đứa nhỏ đã trở lại, năng lượng đã mất trước đây khi nó ngủ li bì hàng ngày như được bù đắp lại hoàn toàn, không chỉ thời gian thức dậy vào buổi sáng sớm hơn rất nhiều mà buổi trưa cũng không ngủ trưa, cả người trở nên hoạt bát và hiếu động hơn.
Hơn nữa, sau khi linh lực trở lại, xu hướng tiến hóa của đứa nhỏ cũng ngày càng rõ ràng, không chỉ răng và móng vuốt trở nên sắc bén hơn mà tính hung dữ và ham muốn săn mồi của loài thú cũng ngày càng mãnh liệt.
Biểu hiện cụ thể là thường xuyên trốn ở cửa, cong mông cố gắng phục kích Phong Nhiên Trú, hoặc bay đến đỉnh đầu Phong Nhiên Trú, gặm sừng rồng trên đầu hắn để mài răng.
Phong Nhiên Trú: “…”
Hắn bắt đứa nhỏ đang gặm sừng rồng của mình trên đầu xuống, mặt lạnh nói: “Không được gặm nữa.”
Mặc dù không đau, chỉ ngứa ngáy thôi – nhưng cảm giác đó thực sự rất kỳ lạ.
Tạ Chước Tinh bị hắn bắt trong tay, vô tội nghiêng đầu: “Nhưng mà hồ ly thúc thúc, răng nanh của Tiểu Bạch ngứa quá.”
Phong Nhiên Trú không còn cách nào khác, để không bị đứa nhỏ gặm sừng, hắn đành phải tìm một miếng huyền thiết, làm thành nhiều thanh gặm răng để nó gặm.
Đợi đến tối Tạ Vãn U trở về, Phong Nhiên Trú mặt không cảm xúc kể lại chuyện này, vốn tưởng Tạ Vãn U sẽ lên án hành vi này của đứa nhỏ, nhưng không ngờ Tạ Vãn U lại bỏ qua những điều khác, chỉ nghe thấy Tiểu Bạch bây giờ có thêm thú tính của loài thú trong huyết mạch, quay đầu làm ngay một chiếc cần câu mèo, leng keng trêu đứa nhỏ chơi.
Tạ Chước Tinh có huyết mạch của Bạch hổ (thuộc họ Mèo) sao có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của cần câu mèo, đuổi theo cần câu mèo nhảy nhót, vui vẻ không thôi.
Trong lúc nhất thời, đứa nhỏ chơi điên cuồng, Tạ Vãn U cũng chơi điên cuồng.
Phong Nhiên Trú: “…”
Tạ Vãn U trêu Tiểu Bạch chơi một lúc, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay sang Phong Nhiên Trú, muốn nói lại thôi.
Phong Nhiên Trú cảm thấy nàng sẽ không nói ra lời hay ý đẹp gì, mặt lạnh nói: “Có chuyện gì thì nói.”
Tạ Vãn U liền mạnh dạn nói: “Chuyện đó… ngươi có muốn chơi cần câu mèo này không?”
Phong Nhiên Trú cau mày: “Sao ta có thể muốn chơi thứ trẻ con như thế này?”
Tạ Vãn U: “Không chắc, dù sao ngươi cũng có huyết mạch của Bạch hổ, muốn chơi cần câu mèo cũng là chuyện bình thường…”
“…”
Gân xanh nổi lên trên trán Phong Nhiên Trú, cuối cùng không nhịn được nữa, chỉ vào cửa: “Đem cần câu mèo của ngươi đi, tránh xa thư phòng của ta ra.”
Tạ Vãn U thấy sắc mặt hắn sắp mưa gió bão bùng, đoán hắn bị mình vạch trần sự thật nên tức giận xấu hổ.
Không dám chọc tức Phong Nhiên Trú nữa, Tạ Vãn U lập tức ôm Tiểu Bạch, nhanh chóng ra khỏi thư phòng: “Vậy chúng ta đi chơi nơi khác.”
Hai người vừa đi, thư phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Phong Nhiên Trú dựa vào ghế, đau đầu day day huyệt thái dương.
Ngay lúc này, cửa thư phòng đột nhiên mở ra một khe, Tạ Vãn U lén lút thò nửa cái đầu vào: “Đúng rồi, vừa nãy có chuyện ta quên nói.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận