Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 548 -




Huyền Du Đạo Nhân sắp phát nổ rồi, Độ Huyền Kiếm Tôn này rốt cuộc là sao vậy, biết chuyện sư huynh và đồ đệ của mình đang yêu nhau mà còn bình tĩnh như vậy sao!
Thật không ngờ, Độ Huyền Kiếm Tôn này trông thì đạo mạo trang nghiêm, nhưng bên trong lại biến thái đến vậy!
Trước tiên Huyền Du Đạo Nhân thầm khinh thường Độ Huyền Kiếm Tôn một phen, nhưng nghĩ lại thì ông ta lại cảm thấy không ổn. Nếu Độ Huyền Kiếm Tôn đã biết chuyện này từ trước, thì vừa rồi cũng không hỏi Phong Nhiên Trú "Sao ngươi lại ở đây" nữa.
Vậy nên... Độ Huyền Kiếm Tôn thực ra cũng không biết chuyện này sao?
Huyền Du Đạo Nhân nhìn về phía Tạ Vãn U, thấy nàng có vẻ hơi chột dạ liếc mình vài cái, trong lòng đã hiểu được phần lớn.
Tạ Vãn U chắc chắn cũng biết thân phận này của Ma tôn, nên cố tình giấu bọn họ.
Hóa ra là biết rõ mà cố tình làm trái!
Huyền Du Đạo Nhân thầm liếc Tạ Vãn U một cái: Chờ một lát nữa sẽ tính sổ với con.
Tạ Vãn U lặng lẽ thu hồi ánh mắt, nhìn mũi, mũi nhìn miệng, không dám nói gì.
Huyền Du Đạo Nhân vừa mới phát hiện ra một bí mật lớn, tâm trạng mãi không thể bình tĩnh lại được, ánh mắt vô tình liếc thấy con Bạch hổ nằm dưới đất, không nhịn được muốn gây rắc rối cho Ma tôn.
Huyền Du Đạo Nhân tiến về phía Phong Nhiên Trú vài bước, giọng điệu âm dương quái khí: "Sư đệ ngươi nói đúng, ngươi là sư bá của Vãn U, sáng sớm đã xuất hiện trong phòng sư điệt, có phải hơi tùy tiện rồi không?"
Phong Nhiên Trú liếc nhìn ông ta, chậm rãi mở miệng: "Hôm qua ta tốt bụng đi cứu Tạ sư điệt, nhưng lại bị sư điệt cắt mất lông, trong lòng thực sự bực bội, nên mới đến đây đòi chút bồi thường, không quá đáng chứ."
Một kẻ đạo đức giả nhân giả nghĩa!
Huyền Du Đạo Nhân khinh thường trong lòng, ngoài mặt thì cười lạnh: "Đã lớn tuổi rồi, còn đòi bồi thường với vãn bối, cũng không biết xấu hổ."
Phong Nhiên Trú nheo mắt lại, chuẩn bị mở miệng thì bị Tạ Vãn U tát một cái vào đầu, làm bẹp một bên tai hổ.
Tạ Vãn U hít sâu một hơi, giải thích với Huyền Du Đạo Nhân và Độ Huyền Kiếm Tôn: "Dù sao lông của sư bá cũng là do ta cắt, nên ta định giúp sư bá cắt luôn cả bên kia, cố gắng cân đối hai bên."
Phong Nhiên Trú lập tức nhìn nàng, trong mắt mang theo vài phần cảnh cáo.
Tạ Vãn U phớt lờ ánh mắt nguy hiểm của hắn, lặng lẽ rút ra thanh kiếm Phất Sương không ngừng tỏa sáng, sau đó kìm nén sự vui mừng, háo hức vung về phía Phong Nhiên Trú.
Phong Nhiên Trú: "..."
Hắn vô cùng nghi ngờ Tạ Vãn U chỉ muốn lợi dụng lúc hắn không tiện từ chối để trải nghiệm cảm giác cắt lông của hắn.
Tạ Vãn U nắm chặt kiếm Phất Sương bằng cả hai tay, trấn an hắn: "Yên tâm, nhanh lắm."
Phong Nhiên Trú thấy nàng thực sự định ra tay với lông trên cổ mình, lông mày giật giật, cuối cùng cũng đứng dậy.
Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, hắn hóa thành hình người, khoan tay lại không vui nhìn Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U cười trừ thu hồi kiếm Phất Sương: "Không cắt nữa sao?"
Phong Nhiên Trú còn chưa kịp nói gì thì Dung Độ đột nhiên tiến lên, giữ chặt lấy tay Tạ Vãn U đang định thu hồi kiếm Phất Sương.
Tạ Vãn U có chút bối rối: "Sao vậy?"
Dung Độ liếc nhìn kiếm Phất Sương không ngừng tỏa sáng, lại liếc nhìn Phong Nhiên Trú, đôi môi gần như mím thành một đường thẳng: "Giờ đã không còn tà vật tấn công con nữa, tại sao kiếm Phất Sương vẫn không ngừng cảnh báo?"
Trong lòng Tạ Vãn U khẽ chấn động.
Kiếm Phất Sương chỉ có thể tạo ra tính công kích cực mạnh với tà vật, và sẽ phát ra ánh sáng cảnh báo hoặc rung động, lúc này chỉ có bốn người bọn họ ở đây, loại trừ nàng và Độ Huyền Kiếm Tôn, thì những người có thể khiến kiếm Phất Sương cảnh báo chỉ còn lại Huyền Du Đạo Nhân và... Phong Nhiên Trú.
Tối qua nàng ở bên cạnh Phong Nhiên Trú, đã quen với cảnh báo của kiếm Phất Sương, không ngờ lại để lộ sơ hở ở đây.
Độ Huyền Kiếm Tôn vẫn chưa biết thân phận Ma tôn của Phong Nhiên Trú, thấy kiếm Phất Sương cảnh báo như vậy, không biết sẽ nghĩ thế nào.
Quả nhiên, vẻ mặt Dung Độ trở nên nghiêm trọng, ánh mắt y đảo qua Huyền Du Đạo Nhân và Phong Nhiên Trú một lượt, trước tiên hỏi Huyền Du Đạo Nhân: "Huyền Du Đạo Nhân, hôm qua ngươi đã dùng Tam Thanh Thánh Thủy có thể tẩy trừ ma khí, lẽ ra sẽ không bị kiếm Phất Sương nhằm vào nữa đi."
Huyền Du Đạo Nhân nghe ra hàm ý nghi ngờ Phong Nhiên Trú có vấn đề của y, không khỏi có chút kinh ngạc.
Chuyện Phong Nhiên Trú chính là Ma tôn, sao mà Độ Huyền Kiếm Tôn lại không biết?
Huyền Du Đạo Nhân nhìn về phía Tạ Vãn U, đùa thì đùa, náo loạn thì náo loạn, ông ta không rõ hai người này tại sao lại giấu Độ Huyền Kiếm Tôn, không biết có mưu tính gì, nên không tùy tiện vạch trần thân phận của Phong Nhiên Trú, mơ hồ nói: "Cái này à... Ta cũng không rõ lắm, chắc là rửa không sạch đi."
Khuôn mặt Dung Độ trở nên lạnh tanh, lập tức nói: "Huyền Du Đạo Nhân, ngươi ra ngoài trước đi, ta phải làm rõ xem kiếm Phất Sương rốt cuộc cảnh báo ai."
Huyền Du Đạo Nhân thấy thái độ kiên quyết của y, bất đắc dĩ liếc nhìn Tạ Vãn U, nhún vai, ra hiệu mình không thể tiếp tục che chở cho bọn họ nữa.
Tạ Vãn U có chút bất lực, nhưng bây giờ ngăn cản Dung Độ tiếp tục tìm hiểu sự thật, chắc chắn cũng sẽ khiến Dung Độ nghi ngờ.
Thôi, có lẽ hôm nay là ngày giẫm phải bom, không tránh khỏi được.
Tạ Vãn U nghĩ, rụt đầu cũng là dao, vươn đầu cũng là dao, nàng không giãy giụa nữa, nằm im chịu trận.
Nàng đang suy nghĩ, lát nữa khi Dung Độ phát hiện ra thân phận Ma tu của Phong Nhiên Trú, nàng sẽ nói đỡ cho Phong Nhiên Trú như thế nào.
Phong Nhiên Trú cũng có vẻ từ bỏ việc chống cự, không ngăn cản Huyền Du Đạo Nhân rời đi, thậm chí còn đi đến một bên, bắt lấy đứa trẻ đang tò mò quan sát ở bên cạnh, bắt đầu xoa bóp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận