Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 718 -




Mắt Tạ Chước Tinh nhìn chằm chằm đến mức gần thành mắt gà chọi, Tạ Vãn U thấy buồn cười, chơi vài vòng, liền dỗ Tiểu Bạch đi ngủ.
Lúc này đã là đêm khuya, Tạ Vãn U dựa vào bộ lông dài ấm áp của hổ lớn, khẽ thở dài.
Nghĩ đến việc ngày mai lại phải đến Thần Khải, nàng cảm thấy buồn như đi tảo mộ.
Không muốn đến Thần Khải đối mặt với một đám kỳ quái, muốn chơi với hổ lớn và hổ nhỏ.
Tạ Vãn U chơi với đuôi hổ lớn một lúc, lưu luyến nói với Phong Nhiên Trú: "Khi ta đi vắng, chàng phải chăm sóc Tiểu Bạch thật tốt."
Nhưng Phong Nhiên Trú đột nhiên nói: "Tiểu Bạch... hình như nó có một chút vấn đề."
Tạ Vãn U sững sờ, lập tức ngồi dậy nhìn hắn: "Ý chàng là sao?"
Phong Nhiên Trú thấy bộ dạng hoảng sợ của Tạ Vãn U, biết nàng hiểu lầm lời của mình vừa rồi, vẫy vẫy đuôi, bất đắc dĩ bổ sung: "Ý ta là, trên phương diện tư tưởng Tiểu Bạch có chút vấn đề."
Tạ Vãn U ngây ngốc: "... Tư tưởng?"
Phong Nhiên Trú "ừ" một tiếng, đặt cằm lên trên móng vuốt của mình: "Hình như thằng bé cảm thấy mình rất vô dụng."
"?" Tạ Vãn U mờ mịt nhìn Tiểu Bạch đang ngủ tứ chi mở rộng trên giường, nghiêng người qua nhỏ giọng hỏi: "Không phải, tại sao thằng bé lại nghĩ như vậy?"
"Những ngày gần đây trò chuyện với nó, nó luôn hỏi có chỗ nào nó có thể giúp được không." Phong Nhiên Trú nheo mắt lại: "Tần suất nhắc đến quá nhiều, mỗi lần ta nói không, Tiểu Bạch đều tỏ ra rất thất vọng."
Tạ Vãn U nghe vậy, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, ôm lấy bờm dài của hắn, chìm vào suy tư.
Phong Nhiên Trú dùng chân nhẹ nhàng vỗ về nàng: "Ta cảm thấy lâu dài như vậy, đối với trạng thái tâm lý của Tiểu Bạch không tốt lắm - ví dụ như sau này xảy ra chuyện gì đó, có lẽ thằng bé cũng sẽ cảm thấy là mình không đủ lợi hại, bảo vệ không được người khác, chấp niệm ngày càng sâu, dẫn đến đi vào con đường sai lầm."
Tạ Vãn U cảm thấy rất đau lòng: "Sao có thể đem tất cả vấn đề đều đổ lên mình chứ, thằng bé chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, lại không phải thần tiên cái gì cũng làm được."
Ở độ tuổi của Tiểu Bạch, những đứa trẻ khác đều còn ngây thơ, được cha nương bảo vệ, Tiểu Bạch lại luôn muốn dựa vào thân thể nhỏ bé của mình bảo vệ tất cả mọi người, gánh vác trọng trách mà ở độ tuổi này không nên gánh vác.
May mà Phong Nhiên Trú phát hiện ra vấn đề này, Tạ Vãn U xoa xoa lông hổ, nghiêm túc nói: "Không được, nhất định phải khai thông cho thằng bé, loại tư tưởng này hoàn toàn sai lầm."
Phong Nhiên Trú dùng mũi cọ cọ lòng bàn tay nàng: "Cho nên ta mới tới thương lượng với nàng, trước hỏi thử ý kiến của nàng"
Tạ Vãn U dùng bụng ngón tay xoa xoa ria mép hổ, suy nghĩ một lúc: "Sở dĩ Tiểu Bạch sẽ sinh ra loại tư tưởng trẻ bốn tuổi có thể bảo vệ người lớn này, có phải là vì bên cạnh thằng bé không có người thường, thiếu mất vật đối chiếu bình thường không."
Phong Nhiên Trú "ừ" một tiếng, đôi mắt thú màu xám xanh tập trung nhìn nàng.
Tạ Vãn U tỉ mỉ phân tích cho hắn: "Người cùng tuổi bên cạnh Tiểu Bạch quá ít, một là Tiểu giao long, Tiểu giao long vừa mới chào đời đã có tu vi, năm tuổi đã có thực lực không tệ, hai là Oa Oa, Oa Oa là Vương nữ Hải tộc, thì càng lợi hại hơn, Tiểu Bạch nhìn vào, sẽ nghĩ, người khác đều lợi hại như vậy, tại sao mình không thể lợi hại hơn?"
"Cho nên chúng ta nên cho thằng bé nhìn thấy dáng vẻ của trẻ con bốn tuổi bình thường," Tạ Vãn U đưa ra chủ ý: "Sau đó nói cho thằng bé biết, hiện tại nó đã đủ lợi hại rồi, nếu lợi hại hơn nữa, sẽ vi phạm quy luật tự nhiên, xảy ra chuyện không tốt."
Lý do này cũng không phải hoàn toàn là lừa trẻ con, vạn vật đều nên tuân theo quy luật phát triển tự nhiên, Tiểu Bạch lấy thân thể bốn tuổi dung nạp sức mạnh quá lớn, nhẹ thì nhập ma, nặng thì nổ tung cơ thể mà chết, vốn dĩ là chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Tạ Vãn U hơi nhíu mày nói: "Tu luyện không phải là chuyện một sớm một chiều, phải chỉnh đốn tư tưởng của Tiểu Bạch, nếu không với tính cách của Tiểu Bạch thì..."
Đôi mắt Phong Nhiên Trú khẽ động: "Ta biết."
Hai người bàn bạc một lúc về cách thức cụ thể để hướng dẫn đứa trẻ, nói đi nói lại, Phong Nhiên Trú khựng lại: "Nhưng tu vi của Tiểu Bạch tăng quá nhanh, ngay cả nền tảng cũng chưa vững chắc, đúng là đã đến lúc cần củng cố."
Tạ Chước Tinh mới bốn tuổi, cảnh giới tu vi đã tương đương với Nguyên Anh kỳ, điều này đã rất đáng sợ rồi, nếu không củng cố nền tảng, sau này khi tu luyện, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Tạ Vãn U mơ hồ nhận ra những gì Phong Nhiên Trú sắp nói tiếp: "Ý của chàng là..."
Phong Nhiên Trú thẳng thắn nói: "Ta muốn đưa Tiểu Bạch đến Bồn Trung Thiên để rèn luyện, một mặt là để nó có thêm một số khả năng tự vệ, mặt khác cũng để nó thấy được sự gian nan của quá trình tu luyện." Dù thế nào đi chăng nữa, thì việc quá ham cao vọng xa cũng là điều tối kỵ.
Về Bồn Trung Thiên, Tạ Vãn U đã từng nghe qua, đó là một loại pháp khí không gian, Luyện khí sư cấp cao có thể tạo ra một thế giới trong pháp khí, đồng thời thả một số yêu thú và linh thực vào thế giới này, tương đương với không gian tùy thân.
Nhiều gia tộc lớn sẽ đưa con cháu vào Bồn Trung Thiên để rèn luyện, Bồn Trung Thiên do chủ nhân của pháp khí kiểm soát, con cháu có sự bảo vệ của trưởng bối, nên mức độ thương tổn không quá lớn, nằm trong phạm vi kiểm soát.
Mặc dù mức độ thương tổn có thể kiểm soát được, nhưng đưa một đứa trẻ bốn tuổi đi rèn luyện thì cũng quá…
"Ta biết nàng không nỡ." Phong Nhiên Trú xoa cổ tay nàng: "Nhưng dù sao Tiểu Bạch cũng không phải là một đứa trẻ bốn tuổi bình thường, trong tương lai, nó nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm lớn hơn."
Tạ Vãn U thở dài: "Nói thì nói thế..."
Nhưng lý trí mách bảo, nàng thực sự không muốn nhìn đứa trẻ này phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.
Nhưng nếu quá nuông chiều, vì sợ đứa trẻ bị thương mà không cho nó tiếp xúc với bất kỳ nguy hiểm nào, thì đối với đứa trẻ mà nói, chẳng phải là một kiểu giết chết bằng sự yêu thương sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận