Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 300 -




Tạ Vãn U: "..."
Huyền Du Đạo Nhân, chuyện này đã qua lâu như vậy rồi, bây giờ ông mới hiểu ra sao?
Huyền Du Đạo Nhân khá tự mãn: "Như vậy có thể thấy, ngươi nói ngươi và hắn là đạo lữ, cũng chỉ là ứng biến tạm thời thôi."
Chuyện đã đến nước này, Tạ Vãn U không phủ nhận nữa: "Huyền Du Đạo Nhân quả nhiên là người thông minh xuất chúng, lúc đó hai chúng ta thực sự muốn cùng nhau bái kiến Huyền Du Đạo Nhân, mới nghĩ ra hạ sách này."
“Ta đã biết! Ma vực làm gì có Ma tu nào lại ẻo lả như vậy, đến hôn đạo lữ cũng phải tìm tám trăm cái cớ, chắc chắn có chuyện mờ ám!”
Huyền Du Đạo Nhân buôn chuyện: “Vậy ngươi với hắn có quan hệ gì, đứa bé cũng là giả?”
“Đứa bé là thật.” Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng: “Ta và hắn có một đứa con... coi như là quan hệ hợp tác.”
Nghe vậy, Huyền Du Đạo Nhân vô cùng chấn động.
Ông ta vốn tưởng quan hệ đạo lữ là giả, đứa bé cũng nên là giả, không ngờ đứa bé là thật... mà hai người bọn họ đã có con, nhưng vẫn chỉ là quan hệ hợp tác không có tình cảm, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông ta!
Huyền Du Đạo Nhân không hiểu tại sao lại xảy ra tình huống này, may mắn là những năm ở Ma vực, ông ta đã nhìn thấy quá nhiều chuyện kỳ quái. Do đó rất cởi mở, không cho rằng việc đệ tử Tiên đạo kết hợp với
Ông ta tò mò nhìn Tạ Vãn U một lúc: “Thế Thẩm Thanh Sương có biết chuyện này không?”
Tạ Vãn U gật đầu: “Biết.”
Huyền Du Đạo Nhân hài lòng gật đầu: “Nhìn thế này thì Thẩm Thanh Sương kia coi như không trở thành lão cổ hủ, lát nữa ta gặp hắn, vẫn có thể nói chuyện.”
Hai người đi một mạch vào dãy núi Thiên Ngân, hướng đến Bích Tiêu Đan Tông.
Huyền Du Đạo Nhân quan sát dãy núi và kiến trúc bên dưới, thở dài: “Nhiều năm trôi qua, Thiên Ngân đã thay đổi, nhưng hình như vẫn vậy.”
Tạ Vãn U cũng nhìn xuống, với nàng, nàng mới đi vài ngày, dãy Thiên Ngân tất nhiên không có gì thay đổi.
Nàng nhớ ra điều gì đó, lấy ra phù Truyền Tin: “Huyền Du Đạo Sư, ta liên lạc với sư tỷ của ta một chút.”
Ma vực và giới tu chân cách nhau quá xa, hơn nữa tràng linh lực khác nhau, do đó chỉ có phù Truyền Tin do Luyện khí sư đặc chế mới có thể kết nối tín hiệu, nàng đã lâu không liên lạc với Lạc Như Hi.
Mặc dù sắp đến Bích Tiêu Đan Tông, nhưng nàng vẫn không nhịn được muốn nói chuyện với sư tỷ trước.
Huyền Du Đạo Nhân chỉ chăm chú nhìn cảnh vật bên dưới, nghe vậy thì gật đầu tùy ý.
Ngay khi phù Truyền Tin kết nối, Tạ Vãn U liền nghe thấy tiếng hét quen thuộc của Lạc Như Hi truyền đến: “Á á á—— là tiểu sư muội đúng không! Có phải là muội không! Muội không sao chứ? Ta không phải đang nằm mơ chứ!”
Tạ Vãn U nhịn không được cười nói: “Sư tỷ, là ta, tỷ không nằm mơ, ta thực sự đã trở về từ Ma vực!”
“Đúng là muội, sư muội, ta biết mà, muội nhất định có thể tạo nên kỳ tích.” Lạc Như Hi vừa nói vừa nức nở: “Muội đi mất bảy tám ngày không có tin tức, làm cho ta và sư tôn lo lắng muốn chết, thời gian này ta ngày nào cũng nằm mơ thấy muội bị thú dữ ở Ma vực ăn mất hu hu hu...”
Tạ Vãn U giật giật khóe miệng, giấc mơ của sư tỷ khá là thực tế, Phong Nhiên Trú chẳng phải là thú dữ ở Ma vực sao, chỉ là hắn nể mặt Huyền Thương Kiếm Tông nên mới tha cho nàng.
Nếu không, nàng đoán mình thực sự sẽ bị Phong Nhiên Trú “ăn mất".
Tạ Vãn U mơ hồ an ủi: "... Làm sao có chuyện đó được, ta khỏe lắm, ngay cả da cũng không trầy xước, lát nữa cho tỷ xem.”
Lạc Như Hi lập tức hỏi: “Muội định trở về à? Muội còn bao lâu nữa mới đến!”
Tạ Vãn U bí ẩn nói: “Ta sắp đến Bích Tiêu Đan Tông rồi, không ngờ phải không ~”
“Được lắm, lén lút trở về mà không báo cho ta biết!” Lạc Như Hi giả vờ tức giận: “Lát nữa gặp nhau, sư tỷ sẽ đánh vào mông muội!”
Hai người cười đùa một lúc, Tạ Vãn U đã nhìn thấy sơn môn của Bích Tiêu Đan Tông, dù sao cũng sắp gặp mặt, Tạ Vãn U liền ngắt kết nối, cùng Huyền Du Đạo Nhân hạ xuống.
“Ngươi và sư tỷ của ngươi có tình cảm khá tốt.” Huyền Du Đạo Nhân giẫm lên viên gạch xanh ở sơn môn, cảm khái sờ sờ trụ đá ở sơn môn: “Bích Tiêu Đan Tông này vẫn là do ta nhìn Thẩm Thanh Sương xây dựng nên, vậy mà chẳng thay đổi gì cả.”
Hai người đi lên từng bậc thang, đến cổng lớn của Bích Tiêu Đan Tông, người canh gác ở cổng nhìn thấy Tạ Vãn U, nhiệt tình chào hỏi: “Tạ cô nương, cuối cùng ngươi cũng trở về, nhiều ngày không gặp, tất cả đệ tử trong tông đều nhớ ngươi lắm, cứ cách ba ngày lại chạy đến hỏi thăm.”
Tạ Vãn U cười nói: “Vậy thì hôm nay các ngươi có thể trả lời rồi.”
Người canh gác nhìn Huyền Du Đạo Nhân, vẫn giữ nụ cười: “Vị này là...”
Huyền Du Đạo Nhân sớm đoán được nhiều năm trôi qua, giới tu chân đã không còn ai có thể nhận ra mình, hừ lạnh một tiếng, khoan tay ngạo mạn không nói gì.
Tạ Vãn U định giới thiệu, nhưng thấy Lạc Như Hi chạy ra, lập tức ôm chầm lấy mình: “Sư muội! Muội đúng là dọa chết ta rồi!”
Tạ Vãn U bị sư tỷ dụi dụi, cười quay lại ôm lấy nàng ấy, vỗ vai nàng ấy nói: “Bây giờ tỷ thấy rồi đấy, ta không sao cả.”
“Đừng hù ta nữa.” Lạc Như Hi nâng mặt nàng lên xoa xoa, cười vui vẻ: “Ai biết muội có bị thương không, sau khi chữa khỏi mới trở về.”
“Tiểu Bạch đâu?” Lạc Như Hi lại tìm Tiểu Bạch khắp nơi, nhưng không thấy, lập tức lộ ra vẻ mặt đau khổ: “Tiểu Bạch nó sẽ không...”
Thấy Lạc Như Hi muốn nói thêm, Tạ Vãn U vội vàng nói: "Không có, Tiểu Bạch tạm thời ở lại với cha nó để tiến giai."
"Hóa ra là vậy..." Lạc Như Hi lập tức tươi tỉnh trở lại, đang định hỏi lúc nào Tiểu Bạch quay về, bỗng nhìn thấy bên cạnh tiểu sư muội có một mỹ nam áo đỏ mặt mày cau có.

Bạn cần đăng nhập để bình luận