Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 382 -




Tạ Vãn U chưa kịp phản ứng thì Dung Tri Vi và Yến Minh Thù đã vui vẻ đồng ý, còn kéo Tạ Vãn U cáo lui như sợ Dung Độ đổi ý, lập tức vứt Tiểu Bạch đi.
Đợi đến khi Tạ Vãn U hoàn hồn, bọn họ đã ra khỏi tông tự.
Thật sự lừa được rồi... Tạ Vãn U ôm Tạ Chước Tinh, cảm thấy như thoát khỏi kiếp nạn, nhưng nghĩ đến vấn đề đèn hồn và xuống núi, nàng lại bắt đầu nhức đầu.
Chưa nhắc đến chuyện đèn hồn, nghe ý của Độ Huyền Kiếm Tôn thì trong thời gian ngắn e là sẽ không đồng ý cho nàng xuống núi, mà túi càn khôn lại bị Mẫu quân cướp đi, phù Truyền Tin duy nhất có thể liên lạc với thế giới bên ngoài cũng không còn nữa.
Không có phù Truyền Tin, sẽ không liên lạc được với Phong Nhiên Trú, Phong Nhiên Trú cũng không ngờ được trong thời gian ngắn, nàng bị người ta đưa từ bí cảnh Nguyên Không đến Huyền Thương Kiếm Tông, chắc vẫn đang vội vàng tìm nàng trong bí cảnh.
Phải làm sao đây?
Tạ Vãn U thở dài, giờ nàng không còn gì cả, Độ Huyền Kiếm Tôn cũng không cho phép nàng rời đi, muốn xuống núi, chỉ còn cách thử đột phá trận pháp hộ sơn.
Nhưng, khả năng lớn là nàng sẽ không đột phá được...
Tạ Vãn U rất hiểu rõ, về phương diện trận pháp, nàng chính là một con gà mờ, ngay cả đi đường cũng bị lạc, cho nên bây giờ Tạ Vãn U không biết phải làm sao cho phải.
Dung Tri Vi và Yến Minh Thù thấy tinh thần tiểu sư muội tinh thần, tưởng là di chứng của độc nhện, cũng không ở lại lâu, để Tạ Vãn U nghỉ ngơi cho khỏe, rất nhanh đã rời đi, cho Tạ Vãn U một môi trường nghỉ ngơi yên tĩnh.
Sau khi bọn họ đi, Tạ Vãn U nằm thẳng cẳng trên giường, chán nản vô cùng.
Tạ Chước Tinh bò xuống khỏi ngực nàng, ngồi xổm bên má nàng, lo lắng tiến lại gần hỏi: "Nương lại không khỏe rồi sao?"
"Không phải." Tạ Vãn U vô lực xoa xoa đầu nhỏ của nó: "Nương có một nỗi phiền muộn mới mà không thể giải quyết."
Tạ Chước Tinh suy nghĩ một chút, nghiêng đầu: "Là vì thúc thúc tuấn mỹ kia không cho nương xuống núi sao?"
“Hazz, đúng vậy," Tạ Vãn U nghiêng mặt, dùng ngón tay chọc vào mũi nhỏ của nó: "Chúng ta đều không ra ngoài được, cũng không liên lạc được với hồ ly thúc thúc và Tông chủ gia gia, nên nương hơi lo lắng."
Tạ Chước Tinh gật đầu như hiểu như không, an ủi đặt một cái chân lên trán nàng, mềm mại nói: "Nương đừng sợ, cho dù nương không ra ngoài được, cũng có Tiểu Bạch luôn ở bên nương."
Tạ Vãn U vô cùng cảm động, bế nó lên hít một hơi thật mạnh, vùi vào bộ lông mềm mại trên bụng nó nói không rõ: "Bảo bối, thật tốt khi có con ở đây, nếu không chỉ có một mình nương ở đây, thực sự sẽ rất côđơn, bảo bối, không có con thì nương phải làm sao..."
Tạ Chước Tinh rung rung đầu tai, dùng đầu đuôi cào cào cằm Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U ngứa đến bật cười, đặt nó vào cổ: "Cào nương ngứa, Tiểu Bạch có phải là nhóc hư hỏng không?"
"Đúng nha.” Tạ Chước Tinh dùng chân trước ôm lấy cổ Tạ Vãn U, đuôi lắc lư: "Hồ ly thúc thúc là đại hư hỏng, cho nên Tiểu Bạch là tiểu hư hỏng."
Tạ Vãn U hôn lên đầu tai lông xù của nó, đột nhiên nhìn thấy có thứ gì đó đang lóe sáng, nghi ngờ hỏi: "Tiểu Bạch, khóa trường mệnh của con có phải đang phát sáng không?"
Tạ Chước Tinh lập tức cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy khóa trường mệnh đang không ngừng nhấp nháy.
Nó suy nghĩ một chút, mắt đột nhiên sáng lên, dùng hai chân trước nâng khóa trường mệnh trên cổ mình lên, đưa cho Tạ Vãn U xem: "Nương, chúng ta có thể dùng cái này liên lạc với hồ ly thúc thúc."
Tạ Vãn U ngơ ngác: "Sao có thể dùng nó để liên lạc với hồ ly thúc thúc?"
Tạ Chước Tinh cúi đầu nhỏ, dùng chân trước chọc vào hoa văn trên khóa trường mệnh vài cái, vừa chọc vừa nói: "Hồ ly thúc thúc đã dạy Tiểu Bạch, khóa trường mệnh phát sáng, chứng tỏ hồ ly thúc thúc đang liên lạc với Tiểu Bạch, Tiểu Bạch muốn kết nối, phải thế này, rồi thế này nữa —"
Tạ Vãn U không ngờ khóa trường mệnh mà Phong Nhiên Trú làm cho Tiểu Bạch còn có chức năng của phù Truyền Tin, ở bên cạnh xem đến chăm chú.
Chỉ thấy Tiểu Bạch loay hoay trên khóa trường mệnh vài cái, khóa trường mệnh liền phát ra tiếng "tách" nhỏ, sau đó, nó biến đổi như khối lập phương, đợi ghép xong, nó đã biến thành một chiếc gương nhỏ hình bầu dục.
Chiếc gương nhỏ đó lóe sáng, một luồng sáng từ mặt gương chiếu ra, chiếu lên hư không một bóng người.
Chính là Phong Nhiên Trú.
"..." Tạ Vãn U không hiểu, Tạ Vãn U vô cùng chấn động.
Không phải là màn hình chiếu kết hợp với gọi video hiện đại sao, công nghệ tiên tiến như vậy, lại là sản phẩm của giới tu chân?
Phong Nhiên Trú... thật sự quá thần thánh rồi.
Tạ Vãn U còn đang há hốc mồm, bên kia Phong Nhiên Trú thấy nàng và Tạ Chước Tinh đều bình an vô sự, đôi mày đang cau chặt mới giãn ra.
Lúc mở miệng lần nữa, giọng của Phong Nhiên Trú đã khàn đặc, nhìn người trong hình chiếu mà hắn đã tìm kiếm bấy lâu, cố đè nén niềm vui mừng khôn xiết vì tìm lại được người mình yêu, hắn chỉ hỏi: "Tạ Vãn U, nàng đã đi đâu?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận