Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 480 -




Nàng vừa nói xong đã bị Huyền Du Đạo Nhân gõ một cái vào đầu.
"Cải tiến cái gì? Lũ khốn muốn đi đường tắt tăng tu vi đó tự làm tự chịu đó, có thể giữ được mạng cho bọn chúng là tốt lắm rồi." Huyền Du Đạo Nhân khinh thường nhếch mép, khinh miệt nói: "Bọn chúng cần loại thuốc giải tốt như vậy làm gì? Với kế hoạch của con, loại thuốc giải này là đủ rồi."
Năm đó đệ tử đứng đầu của đảo chủ đảo Bồng Lai hành hạ Tạ Vãn U như vậy, Huyền Du Đạo Nhân vẫn còn hận trong lòng, lý do ông ta chỉ đạo Tạ Vãn U nghiên cứu thuốc giải cũng là vì Tạ Vãn U có kế hoạch khác.
Còn việc chế tạo ra một loại thuốc giải hoàn hảo, chữa khỏi hoàn toàn chất độc của đệ tử đảo Bồng Lai, thì đó là điều hoàn toàn không thể.
Huyền Du Đạo Nhân: "Đi, đem thuốc giải này cho Thẩm Thanh Sương xem, tiện thể hỏi hắn về chuyện Đại hội Vấn Tiên, làm việc này, đúng là... chậc."
Nửa đêm, Tạ Vãn U trở về từ Bích Tiêu Đan Tông, sau khi sắp xếp cho Tạ Chiêu Tinh đang ngủ say, liền đến một suối nước nóng trong Ma cung.
Gần đây có quá nhiều chuyện, Tạ Vãn U cảm thấy có chút mệt mỏi một cách hiếm hoi, muốn mượn cơ hội thư giãn một chút, nàng xõa tóc dài, cởi bỏ xiêm y, chỉ còn lại một chiếc áo lót, chân trần bước theo bậc ngọc trắng đi xuống suối nước nóng hơi nước bốc lên nghi ngút.
Vốn dĩ Ma cung chỉ có hàn đàm, nhưng sau lần nàng bị tuyết rơi trúng, cơ thể càng ngày càng yếu, Phong Nhiên Trú đại khái đã suy nghĩ đến điểm này, nên đã cho xây một suối nước nóng trong Ma cung.
Được dòng nước ấm áp bao bọc, dây thần kinh căng thẳng của Tạ Vãn U hơi thả lỏng, nhắm mắt, thở phào nhẹ nhõm.
Bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, Tạ Vãn U không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, mãi cho đến khi bị cảm giác trên mặt đánh thức.
Tạ Vãn U mở mắt ra, liền nhìn thấy Phong Nhiên Trú đang quỳ một chân bên bờ, đưa tay vuốt ve má nàng.
Ánh sáng xung quanh suối nước nóng có phần tối tăm, mái tóc bạc buông xõa của Phong Nhiên Trú như tỏa ra một quầng sáng nhàn nhạt, lập tức thu hút ánh mắt của Tạ Vãn U.
Phong Nhiên Trú đang cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt màu xám xanh lóe lên ánh sáng u ám, giọng nói hơi khàn khàn: "Sao thế, chưa tỉnh ngủ à?"
Tạ Vãn U chớp mắt, sau đó mới nhận ra đây không phải là mơ, nàng nắm lấy bàn tay Phong Nhiên Trú đang áp vào mặt, không dùng nhiều sức mà chỉ bóp nhẹ: "... Sao chàng lại ra đây, pháp khí đã luyện xong rồi à?"
Phong Nhiên Trú "ừ" một tiếng, ánh mắt lướt qua mái tóc ướt át của nàng, có lẽ Tạ Vãn U không nhận ra trong mắt nàng mang theo một tia lưu luyến và tin tưởng, hắn nhìn Tạ Vãn U một lúc, đưa tay vén mái tóc ướt át dính trên má nàng: "Ngủ quên trong suối nước nóng, dạo này mệt lắm à?"
Tạ Vãn U không muốn nói chuyện lắm, lười biếng đáp lại một tiếng: "Hôm nay có một tin tốt và một tin xấu, chàng muốn nghe tin nào trước?"
Phong Nhiên Trú lại nói: "Đều không muốn nghe."
Tạ Vãn U nghi ngờ ngẩng đầu lên, bên cạnh đột nhiên nước bắn tung tóe, một thân hình nóng bỏng áp sát vào, tóc của Phong Nhiên Trú cũng đã ướt, tay ôm lấy eo của nàng: “Bây giờ ta chỉ muốn hôn nàng.”
Mới gặp đã chơi trò kích thích như vậy? Tạ Vãn U chưa kịp nói chuyện, Phong Nhiên Trú đã cúi đầu hôn xuống.
Lần này, hắn hôn rất dịu dàng, là loại dịu dàng lưu luyến khó có được, Tạ Vãn U bị loại dịu dàng này bắt sống, thần chí không rõ chỉ ưm ưm hai tiếng, sau đó được hắn trấn an vui ve sau cổ giống như vuốt ve một con vật nhỏ.
Lúc kết thúc, trán hai người kề sát nhau, hồi lâu không nói tiếng nào.
Cánh môi của Tạ Vãn U đã trở nên đỏ bừng, nàng nhẹ nhàng mím môi, hơi liếc mắt nhìn nốt ruồi son nhỏ dưới khóe miệng Phong Nhiên Trú, giống như bị đầu độc, lại hôn lên lần nữa.
Cả người Phong Nhiên Trú cứng đờ, không nhúc nhích, cho đến khi Tạ Vãn U dời nụ hôn xuống, kéo cổ áo buộc chặt của hắn, hôn đến trái cổ đang chuyển động của hắn.
Hô hấp của Phong Nhiên Trú trở nên rối loạn, đè nàng lại.
Tạ Vãn U híp mắt, lầm bẩm hỏi hắn: “Hôm nay chàng… Sao cổ áo lại buộc chặt như vậy?”
Giọng nói của Phong Nhiên Trú khàn đặc, hỏi ngược lại: “Phải không?”
“Ừ.” Tạ Vãn U trả lời rất chắc chắn, hơn nữa còn xít lại gần, ngửi một chút lên cổ áo của hắn: “Hơn nữa còn có một mùi thơm… Chàng xông hương?”
Phong Nhiên Trú không lên tiếng, tay nắm cánh tay nàng xiết chặt, vẫn phủ nhận lời của nàng: “Không có xông hương.”
“Vậy xảy ra chuyện gì?” Tạ Vãn U không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cổ áo của hắn, cảm thấy một loại cảm giác không thể nào kháng cự đối với cổ áo màu đen cùng với cái cổ trắng nhợt: “Chàng cho ta nhìn thử một chút, có phải bị thương hay không?’
Phong Nhiên Trú: “Cũng không phải bị thương.”
Tạ Vãn U nghe không hiểu, ồn ào muốn xem, Phong Nhiên Trú lại đè nàng lại, chuyển đề tài: “Uống rượu không?”
Tạ Vãn U giở trò vô lại nói: “Không uống, chàng không cho ta xem, ta muốn đi, về ngủ."
"Vậy thì nàng đi đi." Phong Nhiên Trú tự mình lên bờ, rồi quay lại nhìn nàng, khóe môi khẽ nhếch lên, có một sự tự tin bình thản: "Ta tự uống."
Muốn bắt thì phải thả!
Tạ Vãn U thầm mắng hắn là hồ ly tinh, nhưng cơ thể lại như bị đoạt mất, tự động đi theo.
Ngay dưới gốc cây nở đầy hoa trước cửa, Phong Nhiên Trú bày một bình rượu, bóng hoa đung đưa, hai người dưới ánh trăng đối ẩm.
Tửu lượng của Tạ Vãn U không tốt, uống một chén đã có chút choáng váng, chống cằm nhìn Phong Nhiên Trú đối diện: "... Nói chung là tình hình là vậy."
Hiển nhiên tửu lượng của Phong Nhiên Trú cao thâm khó lường, mấy chén xuống bụng, sắc mặt vẫn không đổi: “Nàng đang lo lắng về Đại hội Vấn Tiên? Theo ta thấy, nàng có nhiều khả năng thắng lắm, ít nhất vào Kiếm các không thành vấn đề."

Bạn cần đăng nhập để bình luận