Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 254 -




Lạc Như Hi không khỏi kinh ngạc nhìn tiểu sư muội một cái.
Lúc này, ánh sáng vàng trắng trên người Tiểu Bạch ngày càng sáng, hai đốm sáng dần tách khỏi lông vũ của nó, quấn quanh cơ thể nó, cho đến khi hoàn toàn nhấn chìm bóng dáng nhỏ bé của nó.
Quả cầu ánh sáng vàng trắng bao bọc toàn bộ Tiểu Bạch, nhẹ nhàng nâng nó lên cao, lơ lửng giữa không trung, trong quả cầu ánh sáng mơ hồ có thể thấy một bóng hình mờ ảo.
Lúc này, Tạ Vãn U và Lạc Như Hi đã rõ ràng cảm nhận được sự dao động của linh khí truyền ra từ quả cầu ánh sáng, theo từng đợt linh khí khuếch tán ra ngoài, quả cầu ánh sáng bao bọc Tiểu Bạch dần dần lớn lên, bóng hình mờ ảo bên trong cũng theo đó mà thay đổi.
Đầu tiên là đôi cánh bao quanh cơ thể mở ra, trở nên đầy đặn và mạnh mẽ hơn, sau đó là thân hình lớn lên, tứ chi dài ra, chiếc sừng nhỏ trên đầu mọc ra nhánh đầu tiên...
Ánh trăng ngoài cửa sổ đã hoàn toàn biến mất, không biết từ lúc nào, những đám mây đen trên bầu trời nặng trĩu đè xuống, cây cối bên ngoài bị gió mạnh thổi rào rào, những chú chim đang ngủ bị đánh thức, phát ra tiếng kêu huyên náo.
Một tia sét lóe lên trong đám mây.
"Ầm",một tiếng nổ lớn vang lên, Lạc Như Hi giật mình, nhìn sắc trời bên ngoài, há hốc mồm, vội vàng lắc tay Tạ Vãn U, truyền âm nói: "Sư muội, mau nhìn ra ngoài! Đêm nay, ngoài Tiểu Bạch ra, còn có ai ở Bích Tiêu Đan Tông độ kiếp nữa? Trận thế này quá kinh khủng rồi... Ít nhất cũng phải là tu sĩ Nguyên Anh!"
Tạ Vãn U liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không hiểu sao, trong lòng lại có một linh cảm không lành.
Có lẽ lôi kiếp này là nhằm vào Tiểu Bạch...
Tiểu Bạch chỉ mới thăng một cấp mà thôi, tại sao lại có thể gặp phải lôi kiếp mạnh đến vậy?
Tạ Vãn U nhìn Tiểu Bạch, quá trình thăng cấp của nó hình như sắp kết thúc, quả cầu ánh sáng vàng trắng bao bọc nó quay ngày càng nhanh, sự dao động của linh khí truyền ra cũng tăng dần.
Những đám mây đen bên ngoài hình như cũng cảm ứng được trạng thái của Tiểu Bạch, tiếng sấm rền vang càng dữ dội, giống như một lời đe dọa.
Nhưng tốc độ quay của quả cầu ánh sáng không những không dừng lại mà còn ngày càng nhanh hơn, trong ánh chớp dữ dội của tia sét, Tạ Vãn U không dám tin nhìn thấy bóng hình trong quả cầu ánh sáng... thực sự đã mọc ra chiếc đuôi thứ hai!
Chưa kịp để Tạ Vãn U nhìn kỹ hơn, thì đột nhiên xảy ra biến cố——
Sau một tiếng sấm rền vang vọng, quả cầu ánh sáng bao quanh Tiểu Bạch đột nhiên vỡ vụn nhanh chóng, các điểm sáng trắng vàng tạo nên quả cầu ánh sáng phân tán trong không khí, hình bóng bên trong cũng bắt đầu co lại nhanh chóng, trở về hình dạng ban đầu.
Lúc tất cả các điểm sáng trắng vàng biến mất trong không khí, Tiểu Bạch mất đi quả cầu ánh sáng nâng đỡ cũng bất lực rơi xuống.
"Tiểu Bạch!" Tạ Vãn U hoảng sợ, vội vàng lao tới đỡ.
Trong vòng tay của Tạ Vãn U, Tạ Tiểu Bạch miễn cưỡng mở mắt ra, toàn bộ thân thể co ro lại thành một cục, toàn thân run rẩy, há miệng, nhưng lại đau đến mức không nói nên lời.
Tạ Vãn U biết Tiểu Bạch đã thất bại trong quá trình tiến hóa, nhưng Tạ Vãn U hoàn toàn không ngờ sau khi tiến hóa thất bại, Tiểu Bạch lại xuất hiện những triệu chứng như vậy.
Nàng hoảng loạn đưa linh khí của mình vào trong cơ thể nó, nhưng phát hiện ra linh khí trong cơ thể nó hỗn loạn, giống như có nhiều sức mạnh khác nhau đang quấn lấy nhau, liên tục xé toạc, va chạm.
Lạc Như Hi cũng hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra tình huống như vậy, vội vàng tiến tới kiểm tra tình hình của Tiểu Bạch, sau khi kiểm tra, sắc mặt của Lạc Như Hi lập tức thay đổi: "Không tốt! Là huyết mạch xung đột - Tiểu Bạch thực sự là linh thú hỗn huyết!"
Tạ Vãn U không khỏi sửng sốt, ngay giây tiếp theo đã bị Lạc Như Hi nhanh chóng đẩy ra ngoài.
Lạc Như Hi gấp gáp nói: "Sư muội, muội mau đưa Tiểu Bạch đến gặp sư tôn! Huyết mạch trong cơ thể Tiểu Bạch quá mạnh mẽ, cũng quá hỗn tạp, ta chưa từng thấy huyết mạch hỗn tạp như vậy - loại hỗn huyết này một khi xảy ra xung đột huyết mạch, e chỉ có sư tôn mới có thể cứu được, nhất định phải nhanh lên!"
Tạ Vãn U bị nàng ấy đẩy đi vài bước, đầu óc trống rỗng, vô thức gật đầu, vội vàng triệu hồi kiếm, mang theo Tiểu Bạch lao nhanh về phía Ngọc Tiêu Điện.
Trên đường bay đến Ngọc Tiêu Điện, các triệu chứng xung đột huyết mạch của Tiểu Bạch ngày càng nghiêm trọng, chỉ trong vòng nửa phút ngắn ngủi từ run rẩy nhẹ chuyển thành co giật.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh... Tạ Vãn U đã không nhớ mình đã đưa Tiểu Bạch vào Ngọc Tiêu Điện bằng cách nào, cũng không nhớ Thẩm tông chủ đã đón lấy Tiểu Bạch từ tay nàng thế nào, rồi lại ôm nó đi đâu.
Thẩm tông chủ không cho nàng vào, Tạ Vãn U đành ngồi xổm bên ngoài cửa, ngơ ngác nhìn đôi tay của mình.
Đầy tay là máu tươi chói mắt.
Nàng bàng hoàng và bối rối nghĩ, chuyện gì đã xảy ra?
Tại sao Tiểu Bạch lại là hỗn huyết?
Sao Ma Tôn lại là hỗn huyết?
Tại sao trước đây Tiểu Bạch không hề biểu hiện ra bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy mình là hỗn huyết?
Tại sao hôm nay Tiểu Bạch lại đột nhiên bị kích hoạt huyết mạch hỗn huyết?
Tiểu Bạch... sẽ chết sao?
Sư tôn có thể cứu được nó không?
Tạ Vãn U không tìm được câu trả lời, đầu óc nàng trở nên trống rỗng
Lúc Lạc Như Hi vội vã chạy đến, nàng ấy thấy đôi mắt tiểu sư muội đỏ hoe, thất hồn lạc phách ôm đầu gối ngồi xổm ở cửa, vạt áo và tay áo toàn là máu tươi, cả người như bao phủ trong một tầng mây đen.
Lạc Như Hi nhìn thấy, mũi cũng cay cay, ngồi xổm xuống bên cạnh tiểu sư muội, lặng lẽ ôm đầu nàng vào lòng, nhẹ giọng an ủi: "Có sư tôn ở đây, sẽ không sao đâu..."
Tạ Vãn U gật đầu, hít mũi, không nói nên lời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận