Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 396 -




Tạ Vãn U: "???"
Xem nhiều phim kinh dị, nàng thực sự sợ sẽ có một con thây ma đột nhiên nhảy ra từ đây...
Tạ Chước Tinh cũng dựng thẳng tai, cảnh giác nhìn chằm chằm vào bụi cây đó.
Nhưng cả hai đều không ngờ, giây tiếp theo, một bóng trắng từ trong bụi cây nhảy ra, nhẹ nhàng đáp xuống nền tuyết.
Tạ Vãn U nhìn kỹ, thì phát hiện đó là một con - thỏ tai cụp?
Phong Nhiên Trú lười biếng nói: "Người thì không vào được, nhưng động vật thì có thể, ta chỉ phủ một sợi thần thức nhỏ bé của mình lên người nó, tạm thời khống chế cơ thể nó."
Quả nhiên là Ma Tôn, thủ đoạn nhỏ thật nhiều, Tạ Vãn U ngồi xổm bên cạnh con thỏ tai cụp trắng muốt đó, nghịch ngợm đôi tai thỏ của nó, lại vuốt ve bộ lông thỏ, tò mò hỏi hắn: "Như vậy chàng có cảm giác gì không?"
Phong Nhiên Trú hít một hơi thật sâu: "... Nàng đừng quá đáng."
Tạ Vãn U liền hiểu ra, cố ý nói: "Vậy ta có thể nuôi nó không?"
Tạ Chước Tinh ngồi xổm bên cạnh, giơ chân ra vuốt đầu thỏ, cũng động lòng, cái đuôi sau lưng khẽ lay động: "Hồ ly thúc thúc, Tiểu Bạch cũng muốn nuôi thúc ~”
"..." Phong Nhiên Trú: "Hai ngươi đừng quá đáng với ta."
Con thỏ tai cụp cúi đầu, đặt chiếc nhẫn trong miệng vào lòng bàn tay Tạ Vãn U.
Đó là một chiếc nhẫn trữ vật, Tạ Vãn U dùng thần thức thăm dò vào xem, thì phát hiện túi càn khôn và sách của mình đều ở bên trong.
Ngoài những thứ này, còn có đủ loại bánh kẹo, sữa linh thú mà Tiểu Bạch thường uống, còn có... thuốc của nàng.
Mũi Tạ Vãn U đã bắt đầu cảm nhận được vị đắng của thuốc: "Chàng thật chu đáo, còn mang cả thuốc của ta đến..."
Phong Nhiên Trú nhàn nhạt nói: "Mùa đông của Huyền Thương Kiếm Tông cực kỳ lạnh, nàng muốn chết cóng trên núi sao? Tiểu Bạch, trông chừng nương con uống thuốc, không uống thì báo cho ta, để cho nàng biết tay*."
Tạ Chước Tinh lập tức đồng ý: "Được ạ!"
Nhưng rồi nó lại tò mò hỏi: "Hồ ly thúc thúc sẽ cho nương ăn quả* gì ngon vậy, Tiểu Bạch có thể ăn không?"
*Đồng âm, khác nghĩa.
Phong Nhiên Trú ẩn ý nói: "Là quả ngon mà trẻ con không được ăn."
Tạ Vãn U: "..."
Nàng không đúng lúc nghĩ đến một số chuyện không mấy hòa hợp.
Phong Nhiên Trú, quả nhiên đã học hư từ cuốn sách đó.
"Ta sẽ nhớ uống thuốc.” Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng, chuyển chủ đề: "Vậy con thỏ này..."
Phong Nhiên Trú nhìn nàng yêu thích con thỏ tai cụp, không khỏi cười: "Chỉ là linh thú cấp thấp bắt được ở dưới chân núi, nàng muốn xử lý thế nào thì xử lý, nhưng phải nói trước, sợi thần thức nhỏ bé mà ta phủ lên người nó sẽ sớm tiêu tan, nàng có nghịch ngợm nó thế nào đi chăng nữa, ta cũng không cảm nhận được."
Tạ Vãn U uể oải đáp: "Thôi vậy, bỏ đi."
Phong Nhiên Trú lại hơi ngạc nhiên: "Không thích thỏ sao?" Hắn còn cố ý bắt một con có nhiều lông nữa.
Tạ Vãn U tranh thủ lúc thần thức của hắn còn lưu lại trên con thỏ, nhanh chóng vuốt ve đôi tai thỏ thêm mấy cái, tùy ý đáp: "Thích chứ, nhưng có Tiểu Bạch là đủ rồi, ta muốn nuôi nó, chủ yếu là vì trên người nó có chàng."
Nàng vuốt ve bộ lông của thỏ tai cụp, Phong Nhiên Trú cũng có thể cảm nhận được ba phần, hắn nhắm mắt, cố nén, mím chặt môi, yết hầu dưới cổ áo chuyển động, giọng nói trầm khàn hơn một chút: "Tạ Vãn U, đừng có sờ nữa."
Tạ Vãn U cười khúc khích nhìn hắn, hạ giọng nói: "Cảm giác vuốt ve nó, còn cả phản ứng của chàng, đều khiến người ta rất vui."
Phong Nhiên Trú siết chặt tay vào thành ghế, thở phào một hơi, nhấn mạnh giọng: "Ta rất hay thù dai."
Tạ Vãn U nghiêng đầu, ra vẻ vô tội: "Ta chỉ thấy nó dễ thương, nên sờ nhiều hơn thôi."
Nàng còn dám tỏ vẻ vô tội với hắn, Phong Nhiên Trú tức đến bật cười, thậm chí còn cảm thấy răng mình bắt đầu ngứa ngáy.
Chính là vì ỷ lại không ở trước mặt hắn... Nếu không, với sự khiêu khích này của Tạ Vãn U, chắc chắn sẽ bị hắn tóm cổ, tha về hang.
Tạ Vãn U vẫn chưa biết hành vi của mình nguy hiểm đến mức nào, nàng còn to gan lớn mật vuốt ve con thỏ tai cụp thêm mấy cái, mãi đến khi thần thức của Phong Nhiên Trú trên người nó tan biến, nó mới như bừng tỉnh, hoảng sợ liếc nhìn Tạ Vãn U một cái, rồi hốt hoảng nhìn trái nhìn phải, nhảy nhót bỏ chạy.
Loại linh thú cấp thấp này có một chút trí tuệ, Tạ Vãn U không sợ nó sẽ chết cóng vào mùa đông này giống như những con vật bình thường khác, nên cũng không giữ nó lại, thả nó đi.
Tạ Vãn U đứng dậy, nhìn bóng lưng bỏ chạy của nó, cảm thán: "Xưa có sói đội lốt cừu, nay có hổ đội lốt thỏ."
"..."
Phong Nhiên Trú không muốn để ý đến nàng.
Đồ đã gửi đến rồi, Phong Nhiên Trú bên đó lại vừa có việc, nên vội vàng ngắt kết nối.
Tâm trạng của Tạ Vãn U bỗng nhiên trở nên rất tốt, lúc ngự kiếm trở về, Tạ Chước Tinh thấy Tạ Vãn U đang cười, ngây thơ hỏi: "Nương, nương đang cười cái gì vậy?"
Tạ Vãn U cười nói: "Nương đang cười hồ ly thúc thúc, bộ dạng vội vàng ngắt liên lạc của thúc ấy thật sự rất lúng túng."
Tạ Chước Tinh: "?"
Trẻ con không hiểu, trẻ con không biết.
Thế giới của người lớn, thật sự quá phức tạp.

Phong Nhiên Trú đã cố ý gửi thuốc đến, Tạ Vãn U cũng không có lý do gì không uống, tối đó liền sắc thuốc, đổ vào bát, định để sang một bên cho nguội rồi mới uống.
Vừa đặt bát lên bàn, thì có người gõ cửa.
Tạ Vãn U nói một tiếng mời vào, người đó liền đẩy cửa bước vào.
Dung Tri Vi từ xa đã ngửi thấy một mùi thuốc đắng ngắt, lần theo mùi thuốc đến chỗ sư muội, mới định vào cửa hỏi cho rõ.
Dù sao sư thúc Huyền Minh cũng không kê thuốc cho sư muội, khi đưa sư muội đến Huyền Thương Kiếm Tông, hình như cũng không thấy sư muội mang theo túi càn khôn, nên nàng ấy thấy lạ về nguồn gốc của thuốc thang này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận