Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 764 -




Mùa mưa ở Linh Trạch đã đến, khí hậu ở đảo Bồng Lai trở nên ẩm ướt và mưa nhiều, đã nhiều ngày không thấy ánh nắng mặt trời.
Mưa rơi tí tách như những hạt ngọc rơi dọc theo mái hiên, bụi trên lá cây được rửa sạch, để lộ màu xanh tươi đầy sức sống.
Ngay trong thời tiết mưa nhiều như thế này, Tạ Chước Tinh đã dùng thử loại thuốc mọc lông do Tạ Vãn U tự chế.
Đáng tiếc không biết vấn đề nằm ở đâu, hiệu quả cuối cùng không được tốt lắm.
Mỗi ngày, Tạ Vãn U đều quan sát tình hình mọc lông của Tạ Chước Tinh, phát hiện hiệu quả không như mong đợi, trong lòng rất băn khoăn.
Việc trọc lông vẫn chưa được giải quyết, đứa trẻ cũng rơi vào trạng thái buồn bã, Tạ Vãn U đành phải hỏi kỹ Tạ Chước Tinh, cố gắng tìm ra nguyên nhân: "Tiểu Bạch, sau khi bôi thuốc mọc lông, con không bị dính nước mưa chứ?"
Mấy ngày nay vẫn luôn mưa, có lẽ là Tiểu Bạch ra ngoài chơi bị mưa tạt, rửa trôi hết thuốc mọc lông.
Tạ Chước Tinh ngồi xổm trên bàn của nàng, nghiêm túc lắc đầu, chắc chắn nói: "Không có, trời mưa rất ẩm ướt, Tiểu Bạch không thích ra ngoài."
Tạ Vãn U chọc chọc đôi bàn chân nhỏ xinh xắn khép lại của nó: "Vậy Tiểu Bạch có thấy ngứa chỗ bôi thuốc không?"
Tạ Chước Tinh nhớ lại một lúc, do dự gật đầu: "Mỗi lần bôi thuốc xong, hình như đều thấy ngứa hơn..."
Tạ Vãn U đang định hỏi Tạ Chước Tinh thấy ngứa sẽ làm thế nào, thì thấy Tạ Chước Tinh đột nhiên giơ một chân sau lên, ngoảnh đầu lại bắt đầu vô thức liếm một chỗ.
Tạ Vãn U nhìn kỹ, không phải chỗ bôi thuốc mọc lông thì là chỗ nào?
"..." Đáp án đã có.
Tạ Vãn U đưa tay ra, buồn cười chọc chọc vào chiếc mũi nhỏ màu hồng của Tạ Chước Tinh: "Tiểu Bạch, con ăn hết thuốc mọc lông rồi, tất nhiên là không có tác dụng gì."
Tạ Chước Tinh chớp chớp mắt ngơ ngác, nhất thời không phản ứng lại.
Nó nhìn chỗ mình vừa liếm, rồi lại quay đầu nhìn chân sau vểnh lên của mình, đột nhiên đồng tử rung lên, lập tức hạ chân xuống.
"Tiểu Bạch... Tiểu Bạch không phản ứng kịp, nhịn không được nên liếm rồi.” Tạ Chước Tinh rất xấu hổ, hai bàn chân khép lại xòe ra thành hình một bông hoa, đáng thương cầu cứu Tạ Vãn U: "Nương, phải làm sao, Tiểu Bạch không khống chế được bản thân."
Tạ Vãn U nhìn chằm chằm vào Tạ Chước Tinh, nghiêm mặt xoa xoa cằm.
Mèo con không khống chế được bản năng liếm lông là chuyện rất bình thường, còn về cách ngăn không cho mèo con liếm thuốc bôi, thì những người đi trước hình như đã có biện pháp đối phó từ lâu.
"Có rồi!" Tạ Vãn U vỗ tay một cái: "Tiểu Bạch, con ở đây chờ nương một lát, nương đi rồi sẽ về ngay!"
Tạ Chước Tinh không hiểu, tin tưởng ngồi yên, dùng đuôi che hai bàn chân khép lại, đầy vẻ mong đợi gật đầu.
Tạ Vãn U đi một lúc rồi trở về, trên tay cầm thêm một miếng vải cứng.
Tạ Chước Tinh tiến lên, tò mò giơ chân chạm vào miếng vải cứng màu vàng đó, nghi ngờ nói: "Nương, đây là gì?"
Tạ Vãn U nở nụ cười bí ẩn: "... Vòng cổ Elizabeth*."
*Loa chống liếm cho mèo
Tạ Chước Tinh nghiêng đầu, trên đầu xuất hiện một dấu chấm hỏi nhỏ: "?" Đó là thứ gì.
Tạ Vãn U trấn an Tiểu Bạch ngây thơ vô tội: "Đừng vội, đây chỉ mới là bán thành phẩm, đợi nương gia công thêm một chút nữa mới là thành phẩm thực sự."
Nói xong, Tạ Vãn U giơ tay chém xuống, bắt đầu nhanh chóng cắt vải.
Loại vải này dày, cứng và chắc chắn, có thể chống đỡ hoàn toàn, Tạ Vãn U cắt nó thành hình quạt bán nguyệt, sau đó lấy điểm giữa của hình quạt làm tâm, cắt đi một nửa hình tròn nhỏ.
Như vậy, một chiếc vòng cổ Elizabeth đơn giản đã hoàn thành.
Tạ Vãn U thử vào cổ Tạ Chước Tinh, vừa khít.
Tạ Vãn U: "Tiểu Bạch, con thử xem, có liếm được thuốc mọc lông không?"
Tạ Chước Tinh lập tức thử, phát hiện mình không với tới được, không khỏi vui mừng vẫy đuôi: "Không liếm được, nương thành công rồi!"
Nhìn đứa trẻ mang vòng cổ Elizabeth, trông hơi ngốc nghếch, Tạ Vãn U chỉ cười không nói.
Chiếc vòng cổ có vẻ đơn sơ, Tạ Vãn U đang tính thêm một số họa tiết lên đó, để toàn bộ chiếc vòng cổ trông hoa mỹ hơn một chút.
Vì vậy, Tạ Vãn U lại cắt các cạnh của chiếc vòng cổ Elizabeth này thành hình cánh hoa.
Mang chiếc vòng cổ Elizabeth hình cánh hoa, Tạ Chước Tinh tiện thể biến thành một đóa hoa hướng dương rực rỡ.
Tạ Chước Tinh còn chưa quen với sự tồn tại của vòng cổ, lắc lư tại chỗ một vòng, quay sang khoe với nương: "Nương, đẹp không?"
Tạ Vãn U nhịn cười khen: "Đẹp, đẹp như hoa vậy."
Tạ Chước Tinh không tự tin, soi gương qua lại, lại không nói được có chỗ nào không ổn.
Ngay lúc Tạ Chước Tinh soi gương, Phong Nhiên Trú từ bên ngoài đi vào, vừa đi vừa nói: "Mọi người đều đã lên đường rồi, sức khỏe Giang Ảnh Trần không tốt, đến trễ một chút, chúng ta cũng nên..."
Tiếng nói của hắn đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy đứa trẻ biến thành hoa hướng dương rực rỡ.
"Tiểu Bạch, đây là..." Phong Nhiên Trú do dự bước đến trước mặt Tạ Chước Tinh, đưa tay kéo thứ gì đó trên cổ nó, nhướng mày hỏi: "Nghệ thuật hành động?"
"Không phải.” Tạ Chước Tinh vui vẻ nói: "Đây là vòng cổ Elizabeth mà nương làm cho Tiểu Bạch, có thể khiến Tiểu Bạch không liếm được thuốc mọc lông."
*Elizabeth (伊丽莎白) 莎白 phiên âm gần giống từ ngốc nghếch.
Phong Nhiên Trú im lặng một lúc: "Vòng cổ ngốc nghếch? Ừm, đúng là hợp với con."
"Thật sự hợp đi.” Tạ Chước Tinh quay một vòng: "Hồ ly thúc thúc, thúc thấy đẹp không?"
"Đẹp, sao có thể nói là không đẹp được.” Phong Nhiên Trú chậm rãi lấy ra một viên đá Lưu Ảnh: "Hồ ly thúc thúc quay lại cho con, Tiểu Bạch dễ thương như vậy, không lưu lại kỷ niệm thì thật đáng tiếc."
Nghe vậy, Tạ Chước Tinh lập tức ưỡn ngực nhỏ, mang vòng cổ Elizabeth, bày ra dáng vẻ tự tin.
Tạ Vãn U đi tới, nhịn cười dùng khuỷu tay chọc chọc Phong Nhiên Trú, ra hiệu hắn dừng lại.
Phong Nhiên Trú nắm lấy cổ tay Tạ Vãn U, hơi cong khóe miệng quay xong hình cho Tạ Chước Tinh, sau đó nói với Tạ Chước Tinh: "Chờ con lớn rồi ta sẽ cho con xem."
Lịch sử đen tối như vậy, nếu không ghi lại để Tạ Chước Tinh lớn lên, thì thật đáng tiếc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận