Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 51 -




Biết được Tạ Nghiên Ngữ lấy đi thứ đó, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tạ Vãn U dự định đợi tu vi phục hồi một chút rồi sẽ đến viện của Tạ Nghiên Ngữ để bí mật điều tra.
Linh khí ở nhân gian rất loãng, phần lớn người phàm đều không có tu vi, một số ít người phàm có tu vi thì cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ.
Những người có tu vi cao hơn thì đã sớm đến giới tu chân để bái sư học đạo, sao còn có thể ở lại nhân giới có linh khí mỏng manh này được?
Vì vậy, hộ viện có tu vi cao nhất trong Tạ phủ cũng chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, hơn nữa lại rất ít, còn lại phần lớn đều là Luyện Khí kỳ.
Vì vậy, Tạ Vãn U muốn gây chuyện trong Tạ phủ thì không quá nguy hiểm, chỉ cần nàng khôi phục lại tu vi khoảng Luyện Khí tầng tám cộng thêm có công pháp ẩn nấp của Kiếm tông thì việc trà trộn vào viện của Đại tiểu thư dưới mí mắt của những người canh giữ này quả là dễ như trở bàn tay.
Việc cấp bách bây giờ là học lại công pháp mà nguyên chủ đã bỏ bê.
Tạ Vãn U rất hiểu bản thân mình, dù sao nàng cũng không phải là nguyên chủ, chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, thỉnh thoảng vào ban đêm đọc một ít tiểu thuyết tu tiên.
Nếu thực sự đánh nhau, nàng không dùng được kiếm pháp thì chẳng phải xong đời sao?
Đã có kế hoạch trong lòng, Tạ Vãn U liền bắt tay vào hành động, tối nay trước tiên là ngồi xếp bằng vận công, ngày mai tập lại kiếm pháp!
Tạ Vãn U sờ soạng trở về cái tiểu viện hoang vắng, phát hiện bên cạnh cái lỗ nhỏ đưa cơm ở cửa sổ, đúng là có thêm một đĩa cơm thiu và thức ăn nguội.
Những lá bùa vàng dán kín cánh cửa vẫn còn nguyên vẹn, không có dấu hiệu gì cho thấy cánh cửa đã được mở ra.
Quả nhiên suy đoán của Tạ Vãn U là đúng, Tạ gia hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của nàng, chỉ cần chắc chắn nàng bị nhốt trong phòng là họ sẽ không để ý đến nàng nữa.
Một kẻ phế nhân, có thể chạy trốn đi đâu?
Tạ Vãn U tiện tay xử lý đống đồ ăn chua thối trên khay, rồi mở cửa bước vào phòng, lại dùng pháp thuật phục hồi để khôi phục lại lá bùa vàng trên cánh cửa như cũ.
Tạ Tiểu Bạch từ trên vai của Tạ Vãn U nhảy xuống, đứng trên bàn, bị bụi bay lên kích thích không nhịn được mà hắt hơi ba cái liên tiếp.
Tạ Vãn U chỉ sợ đứa trẻ bị bệnh, lo lắng sờ đầu nó: "Sao thế, có phải bị cảm lạnh không?"
Tạ Tiểu Bạch lắc đầu, vùi đầu vào lòng bàn tay Tạ Vãn U cọ cọ: "Có bụi, mũi, ngứa."
Thì ra là vậy, Tạ Vãn U thở phào nhẹ nhõm, ôm Tiểu Bạch ngồi xuống: "Tiểu Bạch cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, chúng ta sẽ sớm rời khỏi đây thôi."
Tiểu Bạch được Tạ Vãn U vuốt ve, thoải mái đến mức phát ra tiếng kêu gừ gừ.
"Con là xe máy nhỏ à?" Tạ Vãn U càng nhìn càng thấy đứa con của mình đáng yêu, không nhịn được cúi đầu, dùng trán cọ vào cái đầu nhỏ mềm mại của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch vô thức ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng liếm cằm Tạ Vãn U.
Sau khi liếm xong, Tạ Tiểu Bạch và Tạ Vãn U không khỏi ngạc nhiên.
Một bên mặt ướt nhẹp, Tạ Vãn U cảm thấy hơi lạ lẫm, nàng chưa bao giờ thân thiết với ai như vậy, trong lúc nhất thời hơi ngây ngẩn.
Tạ Tiểu Bạch cũng đứng yên, nhận ra Tạ Vãn U không vui vẻ, đôi tai cứ quay về phía sau, biến thành tai máy bay.
Cuối cùng, Tạ Vãn U lặng lẽ nói: "Tiểu Bạch, làm sao mà con có thể hôn nương mà không có sự đồng ý của nương? Đứa trẻ hôn người khác mà không cho phép, sẽ bị trừng phạt đấy."
Tiểu Bạch hoảng sợ, lúng túng giải thích: "Tiểu Bạch không phải là... Tiểu Bạch không có..." Trước khi kịp giải thích, một vùng tối bao phủ lên đỉnh đầu.
Tiểu Bạch hoảng sợ căng thẳng toàn thân, cứn răng đón nhận "hình phạt" chưa biết sắp đến.
Tiểu Bạch không nghe lời, nhất định sẽ bị nương đánh.
Nhưng Tiểu Bạch không ngờ lần này ‘hình phạt’ mà nó đón nhận không phải là đau đớn, mà là tiếng một tiếng “chụt” vang lên trên đầu.
Tạ Vãn U hung ác nói: "Hình phạt chính là đầu Tiểu Bạch bị nương trực tiếp hôn cho trọc luôn!"
Tiểu Bạch: "??"
Chưa kịp phản ứng, đầu nó lại bị hôn mạnh thêm vài cái, làm cho Tiểu Bạch hơi chóng mặt một chút.
Tạ Vãn U lại cắn nhẹ lên lỗ tai của nó: "Còn dám hôn bậy bạ nữa không?"
Tiểu Bạch nhanh chóng cầu xin: "Không dám nữa, không dám nữa."
Tạ Vãn U lại hôn mạnh vài cái nữa, rồi mới ngừng lại.
Vật nhỏ luôn tỏ vẻ đáng yêu, nhất định là thiếu hôn!
Hệ thống rất cạn lời: [……]
Cái gì gọi là kẻ ác cáo trạng trước? Rõ ràng là ký chủ tự muốn hôn bé con, rồi lại trách bé con quá đáng yêu.
Sau khi vượt qua thời gian tận hưởng cuộc sống gia đình hạnh phúc, Tạ Vãn U và Tiểu Bạch cùng nhau ăn bánh đậu xanh mang về từ Bích Hòa Đường, nhìn đồng hồ đã không còn sớm, Tạ Vãn U đã thúc giục Tiểu Bạch đi ngủ sớm.
Tiểu Bạch ngoan ngoãn đồng ý, sau khi nằm xuống một lúc, mở mắt ra lại nhìn thấy Tạ Vãn U vẫn ngồi thẳng, nghi ngờ hỏi: "Nương, không ngủ à?"
Tạ Vãn U nói nhẹ: "Nương muốn tĩnh tọa tu luyện, sau này có thể bảo vệ Tiểu Bạch, Tiểu Bạch đi ngủ trước đi, nương sẽ ở bên cạnh."
Mặc dù Tiểu Bạch không hiểu ý nghĩa của "tĩnh tọa tu luyện”, nhưng việc nương muốn làm chắc chắn rất quan trọng, nó nghĩ một chút, nằm xuống bên cạnh Tạ Vãn U, lại vươn ra một bàn tay nắm lấy góc áo của nàng: "Tiểu Bạch ở bên cạnh nương."

Bạn cần đăng nhập để bình luận