Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 401 -




Hình như chóp mũi của Yến Minh Thù cũng thoáng qua một mùi thuốc nhàn nhạt.
Nhận ra mình đang nghĩ gì, Yến Minh Thù giật mình trong lòng, vội vàng thu hồi ánh mắt, bước nhanh hơn.
Bên kia, Tạ Vãn U đặt những quyển sách mà Yến Minh Thù tặng lên bàn, lại hạ một kết giới cách âm.
Phong Nhiên Chú đợi nàng ngồi xuống, cười mà như không cười nói: "Nửa đêm còn đến tặng sách cho nàng, sư huynh của nàng đối xử với nàng thật tốt."
Giọng điệu của hắn giống như không có gì thay đổi so với lúc nãy, nhưng Tạ Vãn U vẫn nghe ra chút gì đó, khá tò mò nhìn hắn: "Chàng rất để ý sao?"
Mí mắt của Phong Nhiên Chú hơi giật, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Tạ Vãn U liền hiểu ra, giả vờ rất khổ não: "Thế thì phải làm sao, không xem những quyển sách này, ta sẽ không học được trận pháp, không học được trận pháp, sau này ta gặp lại loại trận pháp mê cung như trong động Thiên Tơ thì phải làm sao đây."
Phong Nhiên Trú quan sát nàng diễn, cuối cùng nghe thấy nàng cười nói: "Nếu không muốn ta xem sách trận pháp của người khác, thì tự mình dạy ta đi."
Trong lòng Phong Nhiên Trú có chút bất ngờ, cuối cùng hắn lạnh nhạt mở miệng: "Chỉ với một câu nói, nàng muốn lợi dụng ta sao?"
Tạ Vãn U rất phối hợp "Vậy Ma Tôn muốn báo đáp gì?"
"Chưa nghĩ ra." Phong Nhiên Trú nói sâu xa: "Cứ để đó đã, đợi lần gặp tiếp theo, ta sẽ tính toán một lượt, thế nào?"
Dưới ánh mắt ngây thơ của Tạ Chước Tinh, Tạ Vãn U ho khan một tiếng, giả vờ như không có chuyện gì: "Vậy thì tạm thời như vậy đi."
Chẳng qua, Phong Nhiên Trú đã thấy được vành tai nàng hơi đỏ, hắn lặng lẽ ma sát hai đầu ngón tay vào nhau.
Muốn chạm vào rái tai của Tạ Vãn U, xem thử có nóng như tưởng tượng không.
Nhưng hôm nay bọn họ ở hai nơi, tất nhiên không có cách nào để hắn hắn hoàn thành chuyện đơn giản như thế này.
Phong Nhiên Trú không khỏi cảm thấy bực bội.
Luôn nói là lần sau, nhưng ai biết lần sau sẽ là khi nào?
Đợi đến khi Huyền Thương Kiếm Tông đồng ý để Tạ Vãn U ra ngoài, không biết phải đến bao giờ, điều duy nhất Phong Nhiên Trú có thể chắc chắn là, ít nhất trong thời gian ngắn, Tạ Vãn U không thể rời khỏi Huyền Thương Kiếm Tông.
Phong Nhiên Trú hơi nhíu mày.
Như vậy, thời gian kéo dài có phần quá lâu. Có lẽ nên thay đổi cách suy nghĩ. Nếu Tạ Vãn U không thể ra ngoài... Thì hắn vào trong là được.
Tạ Vãn U không hề biết Phong Nhiên Trú đang âm thầm tính toán gì, sau khi Phong Nhiên Trú đồng ý dạy nàng trận pháp, Tạ Vãn U nhanh chóng lập ra một kế hoạch học tập theo phiên bản của Huyền Thương Kiếm Tông cho mình. Dậy sớm luyện kiếm, sau đó đến nơi của Độ Huyền Kiếm Tôn luyện kỹ năng cơ bản, có lớp thì đi học, không có lớp thì tự học/soạn bài/luyện kiếm/tìm Huyền Hành Tử học trận pháp, tối về phòng, lại được Phong Nhiên Trú dạy thêm, mỗi ngày đều rất bận rộn.
Với kinh nghiệm từ Bích Tiêu Đan Tông, Tạ Vãn U đã quen với việc học tập cường độ cao như vậy, do đó không cảm thấy hành động của mình lạ lùng, nhưng đối với người khác, mức độ kinh ngạc không kém gì mưa đỏ từ trên trời rơi xuống.
Tại sao tiểu sư muội không học hành gì của họ lại trở nên chăm chỉ như vậy!
Lúc đầu bọn họ nghĩ tiểu sư muội chỉ chăm chỉ luyện kiếm vào buổi sáng ngày đầu tiên là hứng thú nhất thời, sớm muộn gì cũng sẽ bỏ cuộc, nhưng không ngờ những ngày tiếp theo, nàng vẫn đến đúng giờ, kiên trì một cách kỳ diệu từng ngày một.
Hơn nữa, mọi người đều phát hiện, Tạ Vãn U không còn bỏ lớp, mỗi buổi học gần như đều có bóng dáng của nàng, điều đáng sợ hơn là - thậm chí nàng dám ngồi hàng đầu tiên!
Phải biết, một số giáo viên thích gọi người gần để trả lời câu hỏi, không có chút tự tin nào, người bình thường ai dám ngồi gần? Nhưng Tạ Vãn U không chỉ dám, còn dám giơ tay hỏi một số câu hỏi không hiểu.
Không chỉ một lần người ta thấy Tạ Vãn U luyện kiếm trên núi. Còn có người vào lúc nửa đêm đi ngang qua nơi ở của Tạ Vãn U, phát hiện ra ánh sáng từ cửa sổ của nàng vẫn sáng, lại gần hơn, còn có thể nghe thấy tiếng nàng đọc thuộc lòng khẩu quyết trận pháp.
Mọi người đều có cảm giác như mơ.
Học tập là điều tốt, nhưng tiểu sư muội... có lẽ hơi quá mức điên cuồng.
Nàng giống như muốn trong thời gian ngắn bù đắp lại tất cả các khóa học mình đã bỏ lỡ, điên cuồng hấp thụ mọi kiến thức có thể hấp thụ xung quanh.
So với trạng thái trước đây không học hành gì, đúng là hai thái cực.
Một là điên cuồng lười biếng, một là điên cuồng học tập, cả hai trạng thái đều không ổn.
Chuyện này rất nhanh được Huyền Hành Tử truyền đến tai Độ Huyền Kiếm Tôn.
Huyền Hành Tử bưng một chén trà, nhắm hờ mắt nói: "Vốn dĩ Vãn U là một đứa bé thông minh, bây giờ lại chịu khó, tiến bộ rất nhanh, chỉ là có một điểm không tốt, nàng quá siêng năng, lại không mấy quan tâm đến sức khỏe, nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ có vấn đề, đệ là sư tôn của nàng, nên chăm sóc nàng nhiều hơn."
Dung Độ không biểu cảm nói: "Sư tôn? Nàng gọi ta là tôn giả.”
Huyền Hành Tử bị trà nóng làm bỏng một chút, ngạc nhiên ngẩng đầu: "Đệ còn chưa ghi tên nàng vào dưới môn hạ một lần nữa sao?"
Dung Độ nhíu mày: "Nàng không muốn."
Huyền Hành Tử không khỏi trách móc: "Chuyện này có thể trách Vãn U được không, đệ xem , mỗi ngày luôn mang vẻ mặt lạnh lùng, ai nhìn mà không sợ?”
Dung Độ sờ mặt mình, bắt đầu nghiêm túc tự kiểm điểm xem có phải vì vẻ mặt mình quá dữ nên Tạ Vãn U mới không chịu bái mình thêm lần nữa không.
Nhưng thực ra trong lòng y còn có một câu trả lời khác mà y không muốn thừa nhận.
Đó chính là... Tạ Vãn U thực sự đã bái người khác làm sư tôn.
Hơn nữa, nàng vì vị sư tôn mới này mà thà không bái mình làm sư tôn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận