Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 470 -




Dung Độ lạnh lùng cụp mắt nhìn hắn, không đáp.
Phong Nhiên Trú làm động tác thỏa hiệp, sau đó lấy ra một bộ trà, đặt lên bàn của Huyền Minh Đạo Nhân.
Hắn đưa tay gảy nhẹ một chén trà trong số đó, khiến nó thẳng hàng với những chén trà khác, sau đó mới lười biếng lên tiếng: "Trước đây ta đã làm vỡ bộ trà của sư huynh, đã hứa sẽ đền cho sư huynh một bộ, hôm nay đến đây là cố ý tặng bộ trà."
Hắn ngẩng đầu, giọng điệu hạ rất thấp, có chút sắc bén: "Sư đệ còn có vấn đề gì nữa không?"
Dung Độ hơi nhíu mày, nhìn về phía Huyền Minh Đạo Nhân: "Sư huynh, thật sự có chuyện này sao?"
"Đúng là có nói chuyện này, ta cũng suýt quên mất, vậy mà Ngũ sư đệ còn nhớ.” Huyền Minh Đạo Nhân vừa nhìn thấy bộ đồ trà mà Phong Nhiên Trú lấy ra, đã hoàn toàn không thể rời mắt, ông bước tới vài bước, thích thú bắt đầu mân mê: "Nhìn màu sắc này... e là giá trị không hề nhỏ, Ngũ sư đệ, đệ kiếm ở đâu ra vậy?"
Phong Nhiên Trú thật ra không hiểu lắm sự si mê đồ trà của Huyền Minh Đạo Nhân, liếc nhìn những bộ đồ trà đó, hờ hững nói: "Nhìn thấy ở Vạn Bảo Trai, tiện tay lấy, mua về, hợp ý sư huynh là được."
"Thì ra là ở Vạn Bảo Trai! Vậy càng quý hơn, sư huynh sao có thể vô tư nhận được." Huyền Minh Đạo Nhân nhịn đau đẩy bộ đồ trà về: "Nhanh mang về trả đi, sư huynh không cần."
Phong Nhiên Trú không khách sáo với ông, nhàn nhạt hỏi một câu: "Thật sự không cần sao?"
"... Không cần."
Phong Nhiên Trú ừ một tiếng, sau đó cầm lấy một chiếc chén trà hoa sen men xanh, tùy ý nghịch ngợm vài cái: "Vậy ta tự dùng, thứ này nhìn đẹp, tiếng vỡ chắc cũng rất hay."
Sau đó, Huyền Minh Đạo Nhân phát hiện ra, bộ dạng Phong Nhiên Trú rất tùy ý, nhưng thực chất đang từng chút một đẩy những chiếc chén trà trên bàn xuống đất...
Huyền Minh Đạo Nhân: "..."
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, sao ông lại quên mất, bản tính động vật họ mèo của Ngũ sư đệ thích phá đồ vật chứ?
Nhìn thấy chén trà tinh xảo tuyệt đẹp sắp rơi xuống vỡ tan thành từng mảnh, Huyền Minh Đạo Nhân cũng nóng mắt, vội vàng chạy tới cứu lấy chén trà: "Đệ làm rơi nó làm gì... Thay vì để đệ làm vỡ nó, tốt hơn là đưa cho ta..."
Phong Nhiên Trú khịt mũi một tiếng, hình như đã sớm lường trước được kết quả này.
Hắn đứng dậy, liếc nhìn Dung Độ, rồi đi về phía Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U không chắc hắn lại muốn bày trò gì, toàn thân trở nên cảnh giác hơn.
Phong Nhiên Trú đứng trước mặt nàng, trước mặt Dung Độ, hắn vuốt ve đầu con thú nhỏ, rồi ung dung rời đi.
Tạ Chước Tinh: "..."
Nó tức giận đến mức không chịu nổi, cố gắng dùng chân với tới đầu mình, cố gắng vuốt lại lông, phát hiện không với tới được, nó tức giận bay ra khỏi vòng tay của Tạ Vãn U, bay vút ra ngoài, cố gắng làm rối tung mái tóc của Phong Nhiên Trú để trả thù cho mình.
Phong Nhiên Trú tóm lấy con thú nhỏ lao tới, bóp nó thành một cục lông.
Tạ Chước Tinh choáng váng, mất một lúc mới thoát khỏi tay hắn, trên người toàn là lông lá rối bù, chui vào lòng Tạ Vãn U, nghi ngờ cuộc sống của mình.
Huyền Minh Đạo Nhân vui mừng, vuốt râu cười nói: "Nhìn kìa, Ngũ sư đệ và Tiểu Bạch chơi vui vẻ biết bao."
Dung Độ: "?"
Huyền Minh Đạo Nhân nói vậy, Dung Độ không khỏi bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình.
Chỉ có y cảm thấy có vẻ không ổn hơn sao?
...
Tạ Vãn U trở về một chuyến, rất nhanh lại phải ra ngoài.
Gần đây, các nơi trong giới tu chân thường xuyên xảy ra chuyện kỳ lạ, những thứ gây sóng gió cũng xuất hiện không ít, đệ tử Huyền Thương lấy trừ yêu diệt tà làm nhiệm vụ của mình, phát hiện ra chuyện này, nhất định sẽ đi tìm hiểu.
Tạ Vãn U vừa mới đến Nguyên Anh kỳ, vừa cần dựa vào rèn luyện để củng cố nền tảng, vừa là để nhanh chóng tích lũy kinh nghiệm chiến đấu trong chiến đấu.
Vì vậy, việc theo đội đi rèn luyện là điều mà Tạ Vãn U phải làm.
Nhưng vì khi rèn luyện rất khó lường trước được nguy hiểm, Tạ Vãn U không tiện mang theo Tạ Chước Tinh, nghĩ đến việc phải để Tạ Chước Tinh một mình trong Huyền Thương Kiếm Tông, Tạ Vãn U cảm thấy rất đau lòng.
Tối hôm đó, Tạ Vãn U dùng mặt cọ vào bộ lông ấm áp mềm mại trên lưng hổ trắng, thở dài nói: "Chúng ta giống như mấy người cha nương phải ra ngoài làm việc, để con cho gia gia nãi nãi chăm sóc... Bây giờ Tiểu Bạch gần như đã trở thành đứa bé bị bỏ lại rồi."
hổ trắng nằm trên tấm thảm, thỉnh thoảng lại dùng đuôi quét qua lưng Tạ Vãn U, nghe vậy, hắn không mấy để ý cúi đầu liếm móng hổ đen dày của mình: "Theo như lời nàng nói, lúc các sư huynh và ta đi rèn luyện, chẳng phải Huyền Thiên Tổ Sư cũng trở thành sư tôn bị bỏ lại sao?"
Tạ Vãn U: "... Đừng nói thế, cẩn thận tổ sư nghe thấy, lại dập tắt nhan của chàng.”
Phong Nhiên Trú đang vẫy đuôi khựng lại: "Bây giờ chúng ta không ở trong tông từ, ông ấy không nghe thấy đâu."
"Tóm lại, chia ly là chuyện rất bình thường.” Phong Nhiên Trú quay đầu hổ, dùng đôi mắt thú màu xanh xám nhìn bạn lữ trẻ tuổi của mình: "Tiểu Bạch sẽ quen thôi, không có con hổ trắng nào ở lại với cha nương sau khi trưởng thành, hiện giờ chỉ là để nó thích nghi sớm hơn mà thôi."
Tạ Vãn U tiến lại ôm lấy cái đầu hổ to lớn đầy hoa văn màu đen và đỏ của hắn, dùng mặt cọ vào bên má đầy lông tơ của hắn: "Có lẽ trên đời này chỉ còn chàng và Tiểu Bạch là hai con hổ trắng, chàng làm sao biết được?"
"Hầu hết thần thú đều có truyền thừa.” Phong Nhiên Trú bị nàng cọ đến mức râu cũng cong một nửa, ngửa đầu ra sau, nhàn nhạt nói: "Khi ta ra đời, ta đã từng nhìn thấy một số ký ức truyền thừa, nhưng vì huyết mạch không thuần khiết, nên những ký ức ta nhìn thấy rất mơ hồ."
Còn có chuyện này sao? Tạ Vãn U không khỏi hứng thú hỏi: "Thật sao? Vậy chàng nhìn thấy cảnh tượng gì?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận