Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 649 -




Tạ Chước Tinh lập tức dựng thẳng hai tai, bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra như vậy là có thể trị khỏi bệnh nói một đằng làm một nẻo của hồ ly thúc thúc!"
Tạ Chước Tinh suy nghĩ một lát, giống như hạ quyết tâm, giây tiếp theo, nó nghiêng người dựa về phía Phong Nhiên Trú, thần bí nói: "Hồ ly thúc thúc, thúc mau lại gần một chút."
Phong Nhiên Trú liếc nhìn nó: "... Con muốn làm gì?"
Tạ Chước Tinh chu môi với hắn, vừa nói vừa tiến lại gần Phong Nhiên Trú: "Tiểu Bạch lương thiện có thể giúp hồ ly thúc thúc chữa bệnh, đợi Tiểu Bạch giúp hồ ly thúc thúc chữa khỏi bệnh, thì không cần nương chữa nữa rồi ~"
Phong Nhiên Trú: "..." Con "chữa khỏi" bệnh cho ta, sau đó con có thể một mình hưởng thụ nụ hôn của nương con, đúng không?
Quả là một đứa bé quỷ kế đa đoan.
Cuối cùng hắn không thể nhịn được nữa, bóp mặt Tạ Chước Tinh một cái, vô tình đẩy khuôn mặt của nó ra xa: "Không cần."
Tạ Chước Tinh chu môi bị hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy, lập tức hoảng hốt phát ra tiếng "ưm ưm."
Tạ Vãn U thấy buồn cười, cuối cùng vẫn giải cứu Tạ Chước Tinh khỏi ma trảo của Phong Nhiên Trú.
Trên đường đi, bọn họ gặp không ít đệ tử đảo Bồng Lai, những đệ tử đảo Bồng Lai đó nhìn thấy một nhà ba người bọn họ - đặc biệt là đứa bé bốn tuổi xa lạ đột nhiên xuất hiện kia, mắt như muốn rớt ra ngoài.
Đứa bé này từ đâu tới vậy!?
Nhìn đường nét lông mày và khuôn mặt của đứa bé, rõ ràng là rất giống với Tạ Vãn U... chết tiệt, Đảo chủ bọn họ chỉ rời đảo vài ngày, chứ không phải rời đảo mấy năm? Sao lại có con rồi!
Tạ Vãn U không để ý đến những đệ tử thế giới quan tan vỡ dọc đường, dẫn theo hai cha con về nơi ở của mình, mới nói đến chuyện chính.
Tạ Vãn U không nỡ buông Tạ Chước Tinh vừa mới hóa thành hình người, liền để Tạ Chước Tinh ngồi trên đầu gối mình, ôm lấy thân thể nhỏ bé của nó, một chốc lại hôn, một chốc là chơi đùa đôi tay mũm mĩm của nó.
Tạ Chước Tinh nhỏ nhắn, vừa vặn nằm gọn trong lòng Tạ Vãn U, toàn thân ấm áp, hệt như một cái lò sưởi nhỏ, Tạ Vãn U sờ mái tóc bạc giống hệt Phong Nhiên Trú của nó, mới luyến tiếc nhìn Phong Nhiên Trú: "Không phải nói đến mai mới có thể kết thúc tiến giai sao, sao lại sớm hơn một ngày?"
Phong Nhiên Trú liếc nhìn Tạ Chước Tinh đang vui vẻ ngồi trong lòng Tạ Vãn U, nhàn nhạt nói: "Tốc độ hấp thụ năng lượng của nó nhanh hơn một chút, nên có chút sai lệch, sợ nàng ở Tiên Minh không tiện, nên không liên lạc với nàng."
Phong Nhiên Trú chuyển giọng: "Còn nàng, lần này đi Tiên Minh thuận lợi không?"
"Khá thuận lợi." Tạ Vãn U gật đầu, đơn giản kể lại tình hình lúc đó: "Minh chủ nói muốn giới thiệu ta với Thần Khải, nhưng trong thời gian đó, ta cần phải vượt qua một loạt khảo nghiệm của Thần Khải."
Phong Nhiên Trú trầm ngâm một lát: "Cái gọi là khảo nghiệm, hẳn là để nàng uống thuốc độc khống chế nàng, sau đó hạ thuật nguyền rủa trên người nàng."
Đây đúng là một vấn đề, nhưng trước đây hắn đã ở Thần Khải lâu như vậy, tự có một cách đối phó.
"Giả vờ trúng độc không khó, ta sẽ luyện chế một loại pháp khí, đến lúc đó nàng trực tiếp nuốt vào là được, bọn họ sẽ không nhìn ra."
Phong Nhiên Trú nói: "Lời nguyền rủa và cấm chế có chút phiền phức, cần phải tìm được thuật sĩ cấp cao trong lĩnh vực này hạ lời nguyền bảo vệ cho nàng, ta đã sai người đi tìm rồi."
Tạ Vãn U nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Thần Khải thường dùng thủ đoạn, bọn họ phải đề phòng nhiều hơn.
Nói xong chuyện Thần Khải, đề tài lại quay về Tạ Chước Tinh.
Tạ Vãn U còn nhớ những giấc mơ trước đây Tạ Chước Tinh từng kể, bèn hỏi: "Tiểu Bạch còn nhớ lần tiến giai này đã mơ thấy gì không?"
Tạ Chước Tinh cố gắng nhớ lại một lúc, trong mắt hiện lên vẻ mơ hồ, rồi lắc đầu: "Con không nhớ nữa... Chắc là mơ thấy chuyện không hay, lúc vừa tỉnh dậy, con thấy buồn lắm."
Tạ Vãn U im lặng xoa đầu đứa bé, Phong Nhiên Trú bên cạnh lên tiếng: "Có vẻ như Tiểu Bạch chỉ nhớ lại giấc mơ liên quan đến lần tiến giai trước khi tiến giai, theo như vậy thì chỉ có thể chờ đến lần tiến giai tiếp theo."
Tạ Chước Tinh bám vào bàn, đôi mắt xám xanh nhìn Phong Nhiên Trú, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng: “Hồ ly thúc thúc, có phải những giấc mơ con mơ quan trọng lắm không?"
Phong Nhiên Trú liếc nhìn đứa bé, đưa tay nhéo má nó, chậm rãi nói: "Không biết."
Không biết thì không biết, nhéo mặt con làm gì chứ, Tạ Chước Tinh tủi thân nhìn chằm chằm Phong Nhiên Trú một lúc, cố gắng chui vào lòng Tạ Vãn U, nhưng bây giờ nó không còn là một cục lông nhỏ nữa, dù có trốn thế nào cũng không thể chui hết vào lòng Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U thương yêu hôn lên má đứa bé một cái, vừa hôn xong đã thấy đôi mắt Phong Nhiên Trú càng thêm u ám.
Tạ Vãn U: "..."
Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng, che mắt Tạ Chước Tinh lại, tiến lại gần muốn dỗ dành hắn.
Nhưng Phong Nhiên Trú lại che miệng nàng, nhíu mày nói: "Đừng dùng miệng vừa hôn người khác mà hôn ta."
Tạ Vãn U: "?"
Lại đến nữa rồi, cái tính hay ghen tuông chết tiệt này.
Phong Nhiên Trú không ở lại đảo Bồng Lai quá lâu, Ma Vực còn có việc chờ hắn xử lý, sau khi đưa Tạ Chước Tinh đến đây, hắn phải quay về.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, trên bầu trời lấp lánh những vì sao, Tạ Vãn U và Tạ Chước Tinh cùng nhau tiễn Phong Nhiên Trú đến bờ biển.
Gió biển rất lớn, thỉnh thoảng lại đưa đến mùi thanh mặn của nước biển, Tạ Vãn U cầm trên tay một chiếc đèn lồng đặc chế được gia cố bằng pháp trận, ngọn nến trong đèn vẫn cháy ổn định dưới gió biển, không hề lay động.
Tạ Chước Tinh vẫn chưa học được cách đi, để giảm bớt gánh nặng cho Tạ Vãn U, tiện cho Tạ Vãn U mang theo bên mình, nó biến về hình thú nhỏ, lúc này đang nghiêm chỉnh ngồi trên vai Tạ Vãn U như thường lệ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận