Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 136 -




Tô trưởng lão gật đầu: "Ngoài ra, sau khi Đan Minh thương nghị, quyết định kết quả của Tạ tiểu hữu lần này vẫn được tính, nhưng vì Đan Minh chưa từng có tiền lệ cấp tín vật cho Luyện đan sư nhị phẩm hoàn mỹ, nên chỉ có thể cấp tín vật nhị phẩm thượng đẳng, không biết Thẩm Tông chủ và Tạ tiểu hữu có thể chấp nhận không?"
Luyện đan sư luyện ra được đan dược hoàn mỹ vốn đã rất ít, Đan Minh không có xếp hạng nhị phẩm hoàn mỹ, cũng là điều hợp lý.
Tạ Vãn U nhìn về phía Tông chủ, muốn xem sư tôn quyết định như thế nào, kinh nghiệm của nàng còn chưa đủ, sợ bị Đan Minh lừa.
Bị tiểu đồ đệ nhìn chằm chằm, Tông chủ không khỏi cười nói: "Sư tôn không có ý kiến gì, con có thắc mắc gì không?"
Tạ Vãn U đúng là có thắc mắc, hơi thẹn thùng nói: "Xin hỏi Tô trưởng lão... nếu ta muốn đến Phù Phong các bán đan dược nhị phẩm hoàn mỹ, chỉ cầm tín vật Luyện đan sư nhị phẩm thượng đẳng làm bằng chứng, thì Phù Phong các có đồng ý không?"
Thật ra nỗi lo của Tạ Vãn U cũng không phải không có lý, nếu đệ tử của đan tông muốn bán đan dược, nhận ủy thác ở Phù Phong Các thì phải xuất trình tín vật của Luyện đan sư tương ứng. Nàng muốn bán đan dược hoàn mỹ nhưng không có tín vật Luyện đan sư hoàn mỹ của đan tông, liệu có thể bán được ở Phù Phong Các không?
Hai vị trưởng lão không ngờ Tạ Vãn U lại hỏi ra một vấn đề như vậy, cả hai đều sửng sốt.
Bách Lý trưởng lão do dự nhìn sang Tô trưởng lão: "Cái này... đúng là một vấn đề."
Hai vị trưởng lão ra ngoài bàn bạc một hồi, cuối cùng đưa ra một phương án: "Như vậy đi, chúng ta sẽ lập tức liên lạc ngay với Đan Minh, ký cho ngươi một giấy chứng nhận nhị phẩm hoàn mỹ, đóng dấu của Đan Minh, đến lúc đó ngươi chỉ cần xuất trình cho Phù Phong Các là được."
Đây quả là một cách hay, mắt Tạ Vãn U sáng lên: "Vậy thì phiền Tô trưởng lão và Bách Lý trưởng lão rồi."
Đã nói đến đây rồi, Tạ Vãn U không khỏi mặt dày hỏi về tung tích của hai viên đan dược hoàn mỹ vào buổi sáng của mình.
Đó đều là tiền cả! Tạ Vãn U ôm một tia hy vọng, nghĩ xem có thể lấy lại chúng không.
Tô trưởng lão cười lắc đầu: "Không phải cố tình không trả lại cho ngươi đâu, mà tất cả đan dược hoàn mỹ mà các đệ tử luyện ra trong kỳ thi đều sẽ được lưu trữ làm hồ sơ. Ngươi nghĩ mà xem, nguyên liệu luyện đan trong kỳ thi là do Đan Minh cung cấp, đan dược hoàn mỹ luyện ra do Đan Minh thu lại, như vậy có hợp lý không?"
Tạ Vãn U: "...."
Điều này chẳng khác gì giáo viên thu bài tập của học sinh, không chấm điểm, chỉ để chất đống dưới đáy hòm!
Khuôn mặt nghiêm nghị của Bách Lý trưởng lão cũng lộ ra vài phần ý cười: "Thẩm tông chủ, ngài xem đồ đệ của mình kìa, chỉ biết đến tiền."
Tông chủ cũng cảm thấy tiểu đồ đệ vì hai viên đan dược hoàn mỹ mà mất hồn mất vía thật đáng yêu, không nhịn được xoa đầu tiểu đồ đệ, lấy ra một chiếc vòng tay bằng ngọc bích, đưa vào tay tiểu đồ đệ.
Tạ Vãn U ngây người: "Sư tôn, đây là..."
Tông chủ trìu mến nói: "Lúc tới quá vội vàng, chưa chuẩn bị gì, vậy thì trước tiên cứ coi nó như là món quà nhỏ chúc con thành công thi được Luyện đan sư nhị phẩm hoàn mỹ."
Tô trưởng lão nhìn một lúc, không khỏi cười nói: "Quả nhiên là Thẩm tông chủ, ra tay chính là ngọc tủy trăm năm."
Tạ Vãn U vừa mất hai viên đan dược hoàn mỹ, đột nhiên lại có được ngọc tủy trăm năm: "...."
Đây chính là "món quà nhỏ" mà sư tôn nói sao?
Tạ Vãn U không buồn nữa, nàng lại phấn chấn lên rồi: "Cảm ơn sư tôn!"
Tông chủ nhìn tiểu đồ đệ cười vui vẻ, không khỏi thở dài bất lực, chỉ là một khối ngọc tuỷ trăm năm thôi mà, tiểu đồ đệ này thật dễ dỗ dành.
Hiệu suất làm việc của Đan Minh khá tốt, không lâu sau đã cử người mang giấy chứng nhận có đóng dấu của Đan Minh đến.
Giấy chứng nhận vừa đưa đến, hai vị trưởng lão cũng cáo từ rời đi.
Tạ Vãn U đưa hai vị trưởng lão ra khỏi tông môn, vốn định đến Ngọc Anh điện đón Tiểu Bạch, nhưng giữa đường lại nhận được sư tôn triệu kiến.
Sư tôn còn chuyện muốn nói với nàng sao?
Tạ Vãn U hơi do dự, một lần nữa quay trở lại nghị sự đường: "Sư tôn, còn chuyện gì nữa sao ạ?"
Tông chủ khẽ gật đầu, ra hiệu Tạ Vãn U đi theo ông.
Hai người ra khỏi nghị sự đường, đi về một phía, Tạ Vãn U nhanh chóng nhận ra, con đường này là đi về phía sau núi.
Bước vào con đường nhỏ bí ẩn và tĩnh lặng, đi sâu vào thung lũng, chẳng mấy chốc, Tạ Vãn U mơ hồ nghe thấy tiếng nước.
Rẽ qua một con đường nhỏ, một luồng khí lạnh buốt đột nhiên ập đến, cảnh tượng trước mắt cũng đột nhiên sáng ngời, Tạ Vãn U nhìn kỹ lại, không xa có một thác nước nhỏ, từ vách đá đổ thẳng xuống dưới hàn đàm, trên mặt nước dâng lên một lớp sương mù mỏng như tấm màn che.
Sương mù đó hẳn phải rất lạnh lẽo, vì thực vật xung quanh hàn đàm đều phủ một lớp băng giá.
Tông chủ dẫn Tạ Vãn U đứng bên bờ hàn đàm, chắp tay nói: "Vãn U, vào giờ Thìn tối mai, con đến đây, sư tôn và các trưởng lão sẽ giúp con tái tạo lại kinh mạch."
Tạ Vãn U không khỏi kinh ngạc, nàng tái tạo kinh mạch... mà lại phải kinh động đến nhiều trưởng lão như vậy sao?
Trận thế lớn như vậy, lòng Tạ Vãn U không khỏi lo lắng: "Sư tôn, tình hình của con nghiêm trọng lắm sao ạ?"
Tông chủ nói: "Linh khí trong cơ thể con không ổn định, sư tôn và các trưởng lão suy đoán, sau khi con phục hồi kinh mạch, rất có thể sẽ đột phá từ Trúc Cơ lên Kim Đan."
Nói đến đây, vẻ mặt ông ẩn chứa nỗi lo lắng: "Nhưng tạm thời con không thể kiểm soát tốt Băng linh lực, một khi con lên Kim Đan, Băng linh lực trong cơ thể bùng phát, rất có thể sẽ khiến kinh mạch một lần nữa bị tổn thương nghiêm trọng."
Tạ Vãn U: "...."
Nói cách khác, cho dù nàng có khổ cực thế nào để tái tạo kinh mạch, nhưng nếu linh lực trong cơ thể bùng phát, mà không kịp thời khống chế, thì nàng có thể sẽ trở về giai đoạn như lúc trước?

Bạn cần đăng nhập để bình luận