Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 545 -




Phong Nhiên Trú cúi đầu nhìn nàng, im lặng: "..."
Bỗng nhiên hắn cảm thấy, Tạ Vãn U và Tạ Chước Tinh thực sự rất giống nhau.
Lúc làm nũng thì đều như nhau.
Phong Nhiên Trú nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng cũng thỏa hiệp, biến trở về nguyên hình Bạch hổ, không vui lắm ngồi xổm bên giường Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U lập tức tươi cười rạng rỡ, ôm lấy cái đầu hổ to lớn mềm mại của hắn nhìn trái nhìn phải, cẩn thận quan sát một lúc, rồi gật đầu an ủi: "Không sao, chỉ là lông bên trái bị cắt ngắn đi một chút thôi, đợi dài ra là được, không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của chàng."
Phong Nhiên Trú là một con Bạch hổ lông dài, trên cổ có một vòng bờm vừa dày vừa dài, những sợi lông mà Tạ Vãn U cắt chính là bờm bên trái của hắn.
Không cắt hết, vẫn còn một chút chiều dài, chỉ là đứng xa nhìn thì hai bên hơi không cân xứng…
Tạ Vãn U chột dạ xoa xoa bờm trên cổ hắn, không dám nói ra chuyện này.
Phong Nhiên Trú được Tạ Vãn U an ủi một phen, trong giọng nói vẫn còn chút nghi ngờ, chậm rãi mở miệng: "Phải bao lâu mới mọc ra được?"
Ánh mắt Tạ Vãn U lảng tránh: "Ờ, cái này... đại khái là vài tháng đi? Nhưng thể chất của chàng đặc biệt mà, biết đâu ngày mai là mọc ra rồi, không chắc được."
Phong Nhiên Trú hỏi khẽ: "Nếu không mọc ra thì sao?"
Tạ Vãn U cắn răng, chỉ lên trời thề thốt: "Không mọc ra thì ta sẽ nghiên cứu nước dưỡng lông cho chàng, nhất định sẽ khiến lông chàng mọc lại!"
Phong Nhiên Trú: "... Nàng học y thuật là để làm mấy chuyện này sao?"
Tạ Vãn U thăm dò: "Nếu không thì, ta cắt luôn lông bên kia của chàng đi? Tạo kiểu tóc mới?"
Phong Nhiên Trú im lặng một lúc: "Hay là nàng cứ đi nghiên cứu nước dưỡng tóc đi."
Hắn thực sự chẳng có chút tự tin nào vào tay nghề cắt tỉa của Tạ Vãn U.
Lỡ cắt bên phải, vẫn không cân xứng với bên trái thì phải làm sao?
Tạ Vãn U cũng nghĩ đến tầng này, vừa nghĩ đến cảnh tượng đó nàng lập tức ôm đầu hổ của hắn cười ngặt nghẽo: "Sao chàng lại buồn cười như vậy.
Phong Nhiên Trú lạnh lùng nói: "Rõ ràng là nàng, lúc nào cũng không làm những chuyện bình thường."
"Được rồi, lỗi của ta." Tạ Vãn U hôn lên chiếc mũi to đen đỏ của hắn, ân hận nói: "Nhưng chàng cũng có lỗi, tại sao chàng không né, lỡ lúc đó ta không tỉnh lại thì không đơn giản chỉ là cắt mất vài sợi lông đâu."
Bạch hổ bị nàng hôn đến run cả tai, đôi mắt thú màu xanh xám nhìn nàng chằm chằm: "Không chảy máu, ta sợ nàng không tỉnh lại được."
Tạ Vãn U nhịn không được nói: "Còn một khả năng nữa, đó là trong lòng ta chàng chẳng quan trọng đến thế, cho dù có chảy máu thì ta cũng không tỉnh lại, lúc đó chàng tính sao?"
"Không có khả năng đó." Trong giọng nói trầm thấp của bạch hổ giống như mang theo chút tự đắc nhìn thấu nàng: "Nàng chính là không nỡ ra tay với ta."
Thật sự bị hắn bắt thóp rồi, Tạ Vãn U xoa đầu hổ của hắn: "Đúng vậy, rời xa chàng thì ta không sống nổi, mau để ta hôn một cái!"
Phong Nhiên Trú bị nàng xoa đến nheo mắt, lại bị nàng cọ đến lông lá rối tung, bất đắc dĩ lại ghét bỏ ngửa đầu ra sau.
Bây giờ Tạ Vãn U đối với hắn càng ngày càng không khách sáo, trước kia còn lén lút vuốt lông hổ của hắn, bị hắn hù một cái là không dám vuốt nữa, bây giờ nàng không những dám ngang nhiên ra tay, còn dám làm rối lông hắn, đúng là được cưng chiều nên ngang ngược quá thể.
Hai người giỡn một lúc, rồi dựa vào nhau, yên tĩnh lại.
Tạ Vãn U ôm cổ Bạch hổ, vùi mặt vào lớp lông mềm ấm áp trên cổ hắn, Bạch hổ ngồi xổm bên giường, cúi đầu liếm mái tóc dài đen nhánh xõa tung của nàng.
Chải chuốt lông cho bạn tình cũng là một bản năng của loài mèo.
Chỉ tiếc là tóc Tạ Vãn U quá dài, không giống lông động vật, liếm mãi không hết, hắn phải ngẩng cổ mới có thể liếm hết tóc Tạ Vãn U.
Bạch hổ rất cố chấp muốn liếm ngay ngắn mái tóc của Tạ Vãn U, đáng tiếc là mãi không thành công.
Tạ Vãn U không còn cách nào khác, đành phải giữ chặt đầu hổ, ngăn chặn hành động gội đầu quá ấm áp của con hổ lớn: "Chàng định nuốt chửng đầu ta à?"
Phong Nhiên Trú khựng lại, câu trả lời của hắn có phần đáng sợ: "Thực ra có lúc ta muốn nuốt trọn nàng."
Phong Nhiên Trú nghi ngờ Tạ Vãn U đã hạ độc hắn.
Ví dụ như khi không gặp được nàng, đôi lúc hắn cảm thấy khát khô như thiếu nước, đôi lúc lại thấy đói cồn cào như phải nhịn đói cả trăm ngày.
Chỉ khi nuốt trọn Tạ Vãn U, kẻ gây ra tất cả những điều này, thì cơn khát và đau đớn kia mới có thể thuyên giảm phần nào.
Phong Nhiên Trú vốn tưởng rằng Tạ Vãn U sẽ bị những lời điên rồ đáng sợ như vậy dọa sợ, nhưng Tạ Vãn U quả thực là một người kỳ lạ, nghe những lời như thế vậy mà vẫn cười được.
Phong Nhiên Trú hỏi: "Nàng cười cái gì?"
"Không có gì, chỉ là có chút vui thôi.” Tạ Vãn U dùng ngón tay chọc nhẹ vào ngực hắn: "Thích một người, chính là như vậy."
Phong Nhiên Trú bị nàng chọc một cái, không hiểu sao cảm thấy tim mình hơi tê tê.
Hắn từ từ tựa đầu vào vai Tạ Vãn U, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.
Tạ Vãn U bị con hổ lớn dựa vào, cả người ngả về sau, còn phải giơ một tay ra vuốt đầu hổ: "Sao vậy?"
Đột nhiên làm nũng, quả thực là hiếm thấy.
Phong Nhiên Trú im lặng hồi lâu, không biết qua bao lâu mới khẽ hỏi: "Tại sao lại là nàng?"
Tạ Vãn U chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, hắn nói đến chuyện kiếm Phất Sương chọn nàng.
Nàng thở dài: "Câu hỏi này, thực ra ta cũng đã hỏi Phật tử."
"Hắn nói thế nào?"
Tạ Vãn U nắn nắn đôi tai hổ mềm mại của hắn: "Hắn nói, mọi thứ đều do ý trời, ta chính là người hữu duyên với kiếm Phất Sương."
Cuối cùng Phong Nhiên Trú cũng ngẩng đầu khỏi vai nàng, nhìn nàng: "Thế còn lần đầu tiên thì sao, lần đầu tiên nàng vào Kiếm Các, tại sao lại không lấy kiếm Phất Sương?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận