Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 384 -




Tạ Vãn U rất không phục: "Chuyện bồi đắp tình cảm, sao lại gọi là vô bổ được!"
Phong Nhiên Trú: "..."
Vốn dĩ Tạ Chước Tinh đang ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, nghe đến đây, cuối cùng không nhịn được, vội vàng chạy đến giới thiệu bản thân: "Nương, nếu hồ ly thúc thúc không muốn, người đừng hôn hồ ly thúc thúc nữa! Hôn Tiểu Bạch! Tiểu Bạch sạch sẽ, còn có thể hôn thoải mái!"
Tạ Vãn U ôm lấy nó xoa nắn một hồi, hôn lên đầu mèo của nó: "Được! Sau này nương chỉ hôn Tiểu Bạch, không hôn hồ ly thúc thúc nữa!"
Tạ Chước Tinh vui vẻ, đắc ý lắc lắc đuôi với hồ ly thúc thúc trong hình chiếu.
Phong Nhiên Trú trừng mắt nhìn nó, không hiểu vật nhỏ kia kiêu ngạo cái gì, vậy mà còn tin lời nương nó dỗ dành.
Tuy miệng Tạ Vãn U nói chỉ thích một mình nó, nhưng chẳng phải vừa quay đầu lại đã động chân động tay với hắn sao?
Phong Nhiên Trú hừ một tiếng, quay sang nói với Tạ Vãn U: "Đã đến đây thì cứ an phận ở lại, tạm thời nàng cứ ở lại Huyền Thương Kiếm Tông quan sát tình hình, còn về Bích Tiêu Đan Tông, ta sẽ giúp nàng nghĩ cách."
Tạ Vãn U gật đầu: "Chỉ có thể như vậy thôi."
Phong Nhiên Trú thấy nàng ủ rũ, sắc mặt còn có chút tái nhợt, liền hỏi: "Độc nhện đã giải hết chưa?"
"Ừm, nghe nói là sư bá Huyền Minh giúp ta giải - chính là Nhị sư bá của ta." Nói đến đây, Tạ Vãn U có chút nghi ngờ giơ ngón tay lên nhìn: "Lạ thật, sư bá Huyền Minh không nhận ra đây là nhẫn Thanh Ách của Huyền Du Đại Sư sao?"
Phong Nhiên Trú vừa đi ra ngoài vừa giải thích: "Kiếm tu của Huyền Thương Kiếm Tông chỉ chuyên tâm tu kiếm, không quan tâm đến những người khác ngoài kiếm đạo, huống hồ Huyền Du Đạo Nhân nhiều năm không ở giới tu chân, pháp khí của ông ta, đa số mọi người chỉ nghe tên chứ không biết hình dạng, sư bá Huyền Minh của nàng không nhận ra cũng là bình thường."
Tạ Vãn U hiểu ra: "Kiếm đạo và đan đạo cũng có rào cản!"
"... Cũng gần như vậy."
Hai người đang nói chuyện, Tạ Vãn U thấy Phong Nhiên Trú mở đôi cánh đen sau lưng, bay lên trời.
Góc độ này chính là góc độ sát gần mặt của cuộc gọi video của hiện tại, Tạ Vãn U nhìn Phong Nhiên Trú từ góc độ này, quả thực rất mới lạ.
Tạ Vãn U hỏi: "Bây giờ chàng đến Bích Tiêu Đan Tông à?"
Phong Nhiên Trú đáp một tiếng, đôi cánh lướt qua biển mây, cơn lốc xoáy dưới cánh trong nháy mắt thổi tan vô số mây trôi, hàng mi dài của hắn rũ xuống, mái tóc bạc cũng theo gió bay lên: "Mang Vạn Dược Linh Nhũ đến đó, tiện thể nói cho bọn họ biết, hiện giờ nàng đang ở trong tay Huyền Thương Kiếm Tông."
"Khụ, nói như vậy giống như ta bị Huyền Thương Kiếm Tông bắt cóc vậy..." Tạ Vãn U chống cằm nói với hắn: "Sau khi chàng đến nơi, phải để đám người sư tôn nói chuyện với ta, nếu không, bọn họ còn có thể tưởng ta bị chàng giết người diệt khẩu rồi ấy."
Nghe nàng nói vậy, khóe môi Phong Nhiên Trú hơi nhếch lên: "Ta lại không điên, lúc này có lý do gì để ra tay với nàng?"
"Logic là như vậy, nhưng chàng không có bằng chứng, ai sẽ tin chàng?"
Tạ Vãn U nắm lấy đuôi Tạ Chước Tinh lắc lắc: "Đúng không Tiểu Bạch?"
Tạ Chước Tinh lập tức gật đầu đồng ý: "Đúng!"
Phong Nhiên Trú: "...... Nịnh hót.”

Phong Nhiên Trú bay cực nhanh, chẳng mấy chốc đã đến được Bích Tiêu Đan Tông.
Hắn lấy tín vật đệ tử từ túi càn khôn của Tạ Vãn U, đi thẳng qua đại trận hộ sơn của Bích Tiêu Đan Tông, sau đó trực tiếp đến Ngọc Tiêu Điện.
Huyền Du Đạo Nhân thấy chỉ có một mình hắn trở về, sắc mặt lập tức thay đổi: “Đồ đệ ngoan ngoãn của ta đâu? Sao không cùng ngươi trở về!”
Phong Nhiên Trú đưa cho ông ta chiếc gương liên lạc trong tay: “Nói ra thì dài dòng, để nàng ấy nói với ngươi đi.”
Thẩm tông chủ nghe thấy tiếng động cũng đi ra khỏi điện, không thấy tiểu đồ đệ, mày liền nhíu lại: “Vãn U đâu?”
Tạ Vãn U vội vàng nói: “Sư tôn, hiện tại con đang ở Huyền Thương Kiếm Tông.”
Thẩm tông chủ còn chưa kịp mở miệng, đã bị Huyền Du Đạo Nhân bên cạnh chen ngang, vội vàng hỏi trước: “Huyền Thương Kiếm Tông? Không đúng, sao con lại đến đó?”
Tạ Vãn U liền kể lại chuyện dở khóc dở cười xảy ra trong động Thiên Tơ một lần nữa, sau đó bất lực nói: “Hiện tại, Độ Huyền Kiếm Tôn nhất định muốn giữ con ở lại trong Huyền Thương Kiếm Tông để luyện kiếm, e là trong thời gian ngắn con không thể quay về Bích Tiêu Đan Tông…”
Huyền Du Đạo Nhân nhìn Thẩm tông chủ, trên mặt bỗng nhiên có thêm vài phần nghi ngờ, cảnh giác nói: “Không có lý do gì, đột nhiên tên Độ Huyền Kiếm Tôn đó lại nhiệt tình với Vãn U của chúng ta như vậy… sẽ không phải là muốn nhận nàng làm đồ đệ chứ?”
Trái lại Thẩm tông chủ không vội vàng, vân vê tay áo: “Vãn U là Băng linh căn, quả thực rất thích hợp để tu luyện kiếm đạo, trước đây Độ Huyền Kiếm Tôn đã có ý định chỉ bảo kiếm pháp cho Vãn U, chỉ là vô tình lỡ mất, bây giờ Vãn U tình cờ đến Huyền Thương Kiếm Tông, đại khái là vì vậy, Độ Huyền Kiếm Tôn mới giữ nàng lại.”
“Có phải không?” Huyền Du Đạo Nhân nghi thần nghi quỷ, nghiêm túc nói với Tạ Vãn U: “Đồ nhi à, nếu Độ Huyền Kiếm Tôn chỉ hướng dẫn con một chút thì không sao, nhưng nếu y muốn nhận con làm đồ đệ, thì con tuyệt đối không được đồng ý!”
Tạ Vãn U: “Vì… Vì sao ạ?”
Huyền Du Đạo Nhân suýt nữa trợn trắng mắt: “Con không biết sao! Những kiếm tu đó yêu kiếm như mạng, làm việc chỉ muốn hoàn mỹ đến cuối cùng, nếu học kiếm thì chỉ có thể học kiếm mãi, tuyệt đối không thể phân tâm làm việc khác. Nếu con thực sự trở thành đệ tử của Kiếm tôn gì đó, vi sư dám đảm bảo, y sẽ không quan tâm đến thiên phú về đan đạo của con như thế nào, chỉ để con đoạn tuyệt với đan đạo, để con chuyên tâm học kiếm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận