Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 510 -




Mà "Tạ Vãn" lại là một người đơn thuần như vậy, quả thật là một lựa chọn tốt để tâm sự.
Tạ Vãn U nghe xong, im lặng một lúc lâu: "Ah... Sao hắn lại như vậy chứ!"
"Hắn thật sự quá coi thường người khác!"
Tạ Vãn U: "Thật sự rất quá đáng, đây là loại người gì chứ!"
"Hắn lại tìm mười cao thủ vây đánh chúng ta, đáng thương cho các sư đệ của ta, đều bị vạ lây một cách vô cớ."
Tạ Vãn U: "Thật sự rất đáng thương, bọn họ đều chưa chết đi, mặc niệm."
Ngụy Mãn Châu: "..."
Mặc dù có vẻ như là lời nguyền rủa, nhưng có lẽ cũng được coi là một câu quan tâm đi?
Trong quá trình trò chuyện, Ngụy Mãn Châu cảm thấy đã đủ, bại lộ mục đích thực sự của mình: "Tạ cô nương, nàng tiến bộ nhanh như vậy, không biết bình thường nàng theo vị đại sư nào học tập?"
Ngụy Mãn Châu âm thầm suy nghĩ, thời gian càng lâu dài, mối quan hệ chắc chắn sẽ càng tốt, tỷ lệ thành công trong việc kết nối cho gã cũng sẽ tăng lên.
Gã đã tính toán rất kỹ, nhưng gã không ngờ, "Tạ Vãn" lại trả lời gã như thế này: "Ta tự học nha."
Biểu cảm của Ngụy Mãn Châu trở nên cứng đờ: "Tự, tự học?"
Có hai vị sư tôn Luyện đan sư Thiên cấp trấn giữ, với nguồn lực giảng dạy tốt như vậy, nàng lại tự học? Điều đó không thể nào!
Tạ Vãn U tự do nói bậy nói bạ: "Hazz, ai bảo thiên phú của ta quá tốt, không cần sư tôn dạy, sư tôn để có cơ hội dạy ta, thậm chí còn cân nhắc có nên dùng thuốc với ta, làm ta ngốc đi một chút không."
Ngụy Mãn Châu thật sự hoang mang: "?”
Sư tôn của nàng cũng biến thái như vậy sao?
Ngụy Mãn Châu miễn cưỡng nở nụ cười: "Ha ha, Tạ cô nương đừng đùa giỡn ta nữa."
Tạ Vãn U nói nghiêm túc: "Thật mà, ngươi không biết, vô địch, có bao nhiêu cô đơn, loại cảm giác này, ta hy vọng ngươi mãi mãi không hiểu."
Ngụy Mãn Châu: “...”
Sau một hồi lâu, Ngụy Mãn Châu mới hồi phục từ sự kinh ngạc không thể tả, ho khan một tiếng: "Như vậy sao, Tạ cô nương, ta có một viên đan dược, muốn nhờ Tông chủ Bích Tiêu đánh giá, nhưng hình như gần đây Tông chủ Bích Tiêu có vẻ bân..."
Tạ Vãn U hiểu ý của Ngụy Mãn Châu, thở dài: "Ngụy công tử, ta cũng muốn giúp ngươi, nhưng ngươi cũng biết, phí khám của sư tôn ta cao lắm, tiền này..."
Không phải là một tiểu cô nương ngây thơ sao, như thế nào lại nói tiền với gã, cứ làm nũng nhờ Tông chủ Bích Tiêu giúp không được được sao?
Ngụy Mãn Châu hơi nhíu mày, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười: "Nói tiền bạc lại làm mất tình cảm, đừng lo, ta sẽ không làm khó nàng."
Tạ Vãn U nghe vậy lập tức tự nhiên đưa tay ra.
Vậy thì bây giờ đưa tiền đây.
Ngụy Mãn Châu âm thành cắn răng: “Tạ cô nương, bây giờ ta chưa vội giám định đan dược…”
Tạ Vãn U kiên nhẫn nói: “Muốn gặp sư tôn ta thì phải hẹn trước, nếu đến lúc đó mới hẹn trước thì sao mà kịp được, bây giờ đưa tiền, sau này muốn đi lúc nào thì đi lúc đó.”
Cuối cùng Ngụy Mãn Châu vẫn bất đắc dĩ móc tiền ra, đây chính là một khoản tiền lớn, sau khi đưa cho Tạ Vãn U, trong lòng của gã thật sự rỉ máu.
Tạ Vãn U nhận tiền, lộ ra vẻ do dự, Ngụy Mãn Châu chịu đựng đau đớn vì mất một khoản tiền lớn, kiên nhẫn dịu dàng hỏi: "Sao vậy Tạ cô nương, là gặp phải chuyện gì khó khăn sao?"
"Thực không dám giấu giếm, ta có chút khó khăn." Tạ Vãn U nhíu mày, buồn rầu nói: "Gần đây ta mới mua một pháp khí cao cấp, hơi thiếu tiền, không có tiền mua nguyên liệu mới để luyện đan, không biết Ngụy công tử có thể cho ta mượn chút tiền không?"
Ngụy Mãn Châu: "..."
Nàng đường đường là tiểu đồ đệ của Tông chủ Bích Tiêu, sao có thể dám nói chuyện mượn tiền một cách công khai như vậy!
Ngụy Mãn Châu khó nhọc hỏi: "Một vạn linh thạch cực phẩm ta mua đan dược Ngũ phẩm hoàn mỹ đưa cho nàng còn chưa đủ sao?"
Tạ Vãn U: "À cái đó, ta còn phải dùng để trả nợ."
Ngụy Mãn Châu im lặng không biết nói gì.
Nhưng gã còn cách nào khác, gã vẫn phải nhờ Tạ Vãn U giúp gã liên hệ bí mật với Tông chủ Bích Tiêu, giờ không thể đắc tội với nàng được.
Dù sao thì Bích Tiêu Đan Tông vẫn ở đó, "Tạ Vãn" chắc chắn sẽ không thể quỵt nợ được.
Ngụy Mãn Châu nghiến răng: "Được, vậy nàng còn thiếu bao nhiêu?"
Tạ Vãn U ngây thơ giơ lên năm ngón tay.
Ngụy Mãn Châu hơi thả lỏng: "Năm vạn linh thạch cực phẩm?"
Tạ Vãn U mỉm cười: "Không, là năm mươi vạn linh thạch cực phẩm."
"..."

Sau khi Ngụy Mãn Châu mang đan dược Ngũ phẩm hoàn mỹ rời đi, Tạ Vãn U ngồi tại chỗ, vừa uống trà vừa thích thú đếm linh thạch.
Lần này, nàng đã vắt kiệt Ngụy Mãn Châu.
Còn chuyện trả nợ?
Tạ Vãn U nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa khéo nhìn thấy bóng lưng Ngụy Mãn Châu rời đi, nhấp một ngụm trà.
Chủ nợ chết rồi thì không cần trả nợ nữa.
Cánh cửa chạm trổ của phòng riêng vang lên tiếng kẽo kẹt, đột nhiên từ bên ngoài mở ra.
Tạ Vãn U quay đầu lại, thấy Tiết đại công tử đi vào, nàng đặt tách trà xuống, dựa vào ghế không nhúc nhích: "Tiết đại công tử đến đây có chuyện gì?"
Hôm nay Tiết đại công tử đã bỏ xe lăn, có thể đi lại tự nhiên, hắn ta thong dong ngồi xuống đối diện Tạ Vãn U, liếc ly trà còn lại trên bàn, rồi ngẩng lên nhìn Tạ Vãn U, ám chỉ: "Hình như Tạ cô nương rất bận rộn."
Tạ Vãn U đáp lễ lại: "Tiết đại công tử cũng không thua kém."
Tiết đại công tử đánh giá khuôn mặt mới mà Tạ Vãn U nặn ra, đột nhiên cười: "Tạ cô nương cần gì phải phòng bị ta như vậy, bản công tử chỉ muốn kết giao với Tạ cô nương mà thôi."
Tạ Vãn U sờ cằm: "Mới vừa rồi người ngồi ở vị trí bây giờ của ngươi cũng nói như vậy."
Nàng vừa nói ra câu này, sắc mặt của Tiết đại công tử đối diện lập tức trở nên không vui.
Không vui rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận