Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 482 -




Phong Nhiên Trú còn muốn cắn vào gáy Tạ Vãn U, nhưng Tạ Vãn U không hợp tác mà né tránh, thấy thái độ kiên quyết của Tạ Vãn U, hắn có vẻ bất lực, cuối cùng vẫn đồng ý.
Phong Nhiên Trú gỡ bỏ kết giới cách âm được thiết lập ở cửa, đầu ngón tay hắn quấn lấy mái tóc dài đen nhánh xõa tung của Tạ Vãn U, nhẫn nhịn lên tiếng: "Chúng ta vẫn đang nói chuyện, có lẽ sẽ rất muộn mới kết thúc, Tiểu Bạch, con về ngủ trước đi."
Tạ Chước Tinh đang buồn ngủ ngồi xổm ngoài cửa, nghe vậy, nó chớp mắt ngơ ngác, sao mà muộn thế này rồi mà nương và hồ ly thúc thúc vẫn còn nói chuyện vậy?
Nhưng nó không nghĩ nhiều, dạo này, nương và hồ ly thúc thúc luôn rất bận rộn, có chuyện quan trọng phải bàn cũng là bình thường.
Tạ Chước Tinh chỉ là nửa đêm tỉnh dậy uống nước, bất chợt phát hiện nương ôm mình về đã không còn, lúc này mới muốn ra ngoài tìm nương, không ngờ lần theo mùi hương của nương đi tìm, Tạ Chước Tinh cũng ngửi thấy mùi của hồ ly thúc thúc.
Nói ra thì, nó cũng đã lâu rồi không gặp hồ ly thúc thúc, đuôi Tạ Chước Tinh rung rung, thử dò hỏi: "Bây giờ Tiểu Bạch không buồn ngủ lắm, có thể vào nghe cùng không?"
Giọng nói của Phong Nhiên Trú truyền ra từ trong cửa: "Không được, chúng ta đang nói đến một chuyện rất phức tạp, không thích hợp cho trẻ con nghe."
"Được thôi..." Tạ Chước Tinh không phải đứa bé ngang bướng, Phong Nhiên Trú đã nói như vậy, nó không nhất quyết muốn ở lại nữa, ngoan ngoãn nói: "Vậy Tiểu Bạch đi đây, nương và hồ ly thúc thúc ngủ sớm nhé."
Tạ Chước Tinh nói xong, vừa ngáp, vừa quay đầu định rời đi, ngẩng đầu nhìn cánh cửa đóng chặt lần cuối, đột nhiên cảm thấy không ổn, nêu ra một nghi vấn mới: "Hồ ly thúc thúc, thúc thật sự đang thương lượng chuyện gì với nương sao? Nhưng tại sao hai người không thắp đèn?"
Phong Nhiên Trú im lặng một lát: "Không có đèn, không khí sẽ ấm áp hơn, thuận tiện cho chúng ta bàn bạc âm mưu."
Đối với lời giải thích này, Tạ Chước Tinh có chút nghi ngờ: "Thật vậy sao? Hồ ly thúc thúc, thúc sẽ không phải lừa Tiểu Bạch đi, sau đó tự mình ngủ với nương chứ?"
"..."
"Hơn nữa, tại sao nương vẫn không nói lời nào?" Tạ Chước Tinh càng nghĩ càng hoài nghi, dựng tai áp vào cửa, cố gắng nghe thêm tiếng động, lo lắng hỏi: "Hồ ly thúc thúc, thúc có làm gì xấu với nương không?"
"..." Tạ Vãn U bất đắc dĩ, đành phải khàn giọng lên tiếng, lúc này mới dỗ được đứa nhỏ yên tâm trở về phòng ngủ.
Rốt cuộc cũng đợi được đến khi đứa nhỏ rời đi, dây thần kinh căng thẳng của Tạ Vãn U mới thả lỏng, Phong Nhiên Trú thấy vậy, cười khẽ: "Nàng còn để ý đến điều này sao?"
Tạ Vãn U cắn môi mắng hắn: "Biến thái!"
"Hôm nay lại dạy nàng thêm một chuyện," Phong Nhiên Trú thản nhiên ngửi ngửi cổ nàng, đôi mắt xanh xám lóe lên ánh sáng xanh như dã thú: "Khi bị người khác khống chế, tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút."
Hắn dùng chút sức, Tạ Vãn U liền phát ra một tiếng khóc nức nở.
"Khóc rồi sao?" Lúc này Phong Nhiên Trú lại vô cùng dịu dàng hôn đi nước mắt của nàng, nhưng lời nói ra lại đầy tàn nhẫn, sự dịu dàng và quyến rũ khi dụ dỗ nàng chẳng qua chỉ là lớp ngụy trang của kẻ đi săn: "Đừng khóc, như vậy sẽ khiến ta muốn hành hạ nàng hơn."
Tạ Vãn U hốc mắt đỏ hoe, chóp mũi cũng đỏ theo, trông càng giống con mồi không có khả năng phản kháng, Phong Nhiên Trú nhìn nàng một lát, cổ họng khẽ động, thương tiếc vuốt ve đuôi mắt ửng hồng của nàng: "Thật đáng thương."
Nhìn thấy hình như Phong Nhiên Trú lại muốn bắt đầu cắn cổ nàng, Tạ Vãn U vội vàng đẩy hắn ra: "Khoan đã, không được!"
Phong Nhiên Trú nghe vậy, buông cổ nàng ra, trầm giọng hỏi ngược lại: "Tại sao, là ta làm không tốt sao?”
“Trái lại không phải, ta chỉ cảm thấy … Chúng ta nên giống như trước, tiếp tục tình yêu Platonic*…” Không ai biết được sự khổ sở trong lòng Tạ Vãn U, nàng đã bị vẻ ngoài thuần khiết nghiêm túc thường ngày của Phong Nhiên Trú lừa rồi, tên này chỉ cần lên giường là như mở ra một thế giới mới mở ra, khiến nàng sợ hãi, muốn chạy cũng không chạy thoát, Tạ Vãn U thật sự không muốn trải qua lần thứ hai.
*Tình yêu platonic là một loại tình yêu thuần khiết, không có sự rung động về thể xác hay tình dục giữa hai người.
Giống như việc nắm tay nhau, thỉnh thoảng hôn nhẹ đôi khi cũng rất tuyệt vời!
Tại sao nàng không thể kiềm chế được, lại cứ phải thèm muốn vẻ đẹp của Phong Nhiên Trú?
Nghe được lời của nàng, Phong Nhiên Trú vẫn không dừng lại hành động, vẫn duy trì tần suất từ từ, trầm ngâm nói: "Plato là gì?"
Lúc này Tạ Vãn U mới nhớ ra mình vội vàng qua nên nói một cụm từ hiện đại.
Nàng nhỏ giọng hừ một tiếng, cố gắng duy trì tinh thần, đứt quãng giải thích với Phong Nhiên Trú: "Đó là... là giao tiếp và truyền đạt tinh thần, mang lại niềm vui thông qua sự đồng cảm tinh thần, không phải dùng cơ thể, chàng hiểu ý của ta chứ?"
"Hình như ta có chút hiểu rồi." Phong Nhiên Trú dừng lại một chút, "Nàng chắc chắn chỉ muốn có sự đồng cảm về tinh thần? Nếu nàng quyết định như vậy, không còn cơ hội hối hận nữa đâu."
Nghe ra được ý hơi dao động của hắn, Tạ Vãn U gần như vui đến mức muốn khóc, gật đầu thật mạnh: "Ta chắc chắn!"
"Được, nếu như nàng muốn như vậy..." Phong Nhiên Trú nhăn mày một chút, thoáng lui ra, lật cả người Tạ Vãn U lại.
Toàn thân Tạ Vãn U mềm nhũn, như búp bê vải bị lật ngược, không có sức mạnh để đấu tranh, nhìn Phong Nhiên Trú cúi xuống lần nữa, nàng nhắm mắt, hơi bối rối hỏi: “Chàng định làm gì vậy?"
Không phải đã thỏa thuận muốn có sự đồng cảm tinh thần sao?
Tóc bạc của Phong Nhiên Trú rơi lên ngực Tạ Vãn U, để lại cảm giác lạnh buốt, Tạ Vãn U co rút một chút, bị Phong Nhiên Trú nắm cằm: "Lần đầu tiên giao hợp tinh thần, có thể hơi đau, ta cũng sẽ như vậy, nhưng chịu đựng một chút là được."

Bạn cần đăng nhập để bình luận