Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 668 -




Tạ Vãn U giới thiệu sơ lược cho nàng ta về cha con Khung Uyên và đôi tình nhân Yêu tộc, hai bên đều làm quen với nhau, Vân Mi khá quen thuộc với Liên Thành nên đảm nhận vai trò hướng dẫn viên, dẫn họ đi khắp Liên Thành tham quan.
Cảm giác quen thuộc này lại đến, Tạ Vãn U không khỏi nghĩ thầm, bây giờ đám người bọn họ càng giống như một đoàn du lịch…
Miểu Nguyệt rất giỏi nói, chỉ nói vài câu đã trò chuyện nhiều với Vân Mi, qua lại vài lần, hai nữ tu cũng đã quen nhau.
Loan Trạm bị nàng ấy ném sang một bên, lạnh lùng nhìn về phía trước.
Miểu Nguyệt hỏi liên hồi: “Ma tu muốn tu luyện trong giới tu chân thì phải làm sao, giới tu chân có nhiều linh khí như vậy, hấp thụ linh khí, kinh mạch của ngươi sẽ đau chứ?”
Vân Mi kiên nhẫn trả lời: “Trên người ta có pháp khí, có thể ngăn cách linh khí, hơn nữa công pháp ta tu luyện có thể đẩy linh khí hấp thụ không cẩn thận ra ngoài, nên không sao.”
Tạ Vãn U tham gia cuộc trò chuyện của bọn họ: “Như vậy thì công pháp này có vẻ rất lợi hại, có thể hỏi nguyên lý được không? Hiểu rõ thì biết đâu có thể thao tác ngược lại, đẩy trọc khí trong linh khí ra ngoài.”
Vân Mi trầm ngâm một lát: “Tạ đảo chủ nói có lý.”
Vì vậy, ba người bắt đầu bàn luận về vấn đề này.
Phong Nhiên Trú và Tạ Chước Tinh cũng bị ném sang một bên: “…”
Người góa vợ duy nhất có mặt là Khung Uyên không hiểu sự im lặng của Yêu Hoàng và Phong Nhiên Trú, chỉ lo dắt con trai đi mua sắm, mua về một đống đồ trang trí sáng lấp lánh, như một tên nhà giàu mới nổi, tự cho là rất đẹp.
“….” Loan Trạm và Phong Nhiên Trú không hẹn mà cùng lẳng lặng tránh xa Khung Uyên, giả vờ không quen biết cặp cha con có thẩm mỹ kỳ lạ này.

Hoàng hôn buông xuống, thành trấn nhộn nhịp hẳn lên, Vân Mi dắt theo Tạ Vãn U và những người khác đi dạo ở con phố chính, sau đó đến chợ đêm náo nhiệt nhất.
Chợ đêm đông đúc, rất khó để duy trì đội hình, Vân Mi đề nghị ba gia đình tách ra chơi, đến giờ Hợi (9 giờ - 11 giờ đêm) sẽ tụ họp lại ở tửu lâu lớn nhất, cùng xem lễ rước Hoa thần cuối cùng.
Tạ Vãn U đành tạm thời chia tay với Miểu Nguyệt và Vân Mi, điều này hợp ý của Phong Nhiên Trú.
Cuối cùng cũng đợi những người không liên quan rời đi, Phong Nhiên Trú thản nhiên ôm lấy eo Tạ Vãn U: "Nói chuyện với người khác vui lắm sao?"
Tạ Vãn U sờ mặt, cố tình nói: "Có sao, ta cười rõ ràng như vậy sao?"
"..."
Thấy mặt Phong Nhiên Trú tối sầm lại, Tạ Vãn U không trêu hắn nữa, kéo hắn đi: "Đừng giận, đi nào, chúng ta đi chơi, cùng nhau chơi sẽ vui hơn."
Bọn họ hòa vào biển người, cảnh tượng chợ đêm náo nhiệt hiện ra trước mắt họ.
Tạ Chước Tinh vốn được Tạ Vãn U bế trong lòng, thấy không xa có nhiều trẻ em được cha nương dắt tay, trong lòng không khỏi động lòng.
Nó do dự một lát, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, ngượng ngùng nói với Tạ Vãn U: "Nương, con muốn tự đi, được không?"
"Được chứ." Tạ Vãn U nhìn trái nhìn phải, cúi người nhẹ nhàng đặt nó xuống đất: "Nhưng xung quanh có quá nhiều người, con phải nhớ nắm chặt tay nương nhé."
Tạ Chước Tinh nghiêm túc gật đầu, chủ động giơ tay, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy hai ngón tay của Tạ Vãn U, nó do dự một chút, định đưa tay còn lại về phía Phong Nhiên Trú, nhưng Phong Nhiên Trú đã nắm tay nó trước một bước.
Mắt Tạ Chước Tinh sáng bừng, không nhịn được mím môi, nếu hình người của nó có đuôi, thì lúc này đuôi của nó chắc đã không nhịn được mà vui vẻ vẫy tới vẫy lui.
Thật vui...
Tay trái của nó nắm tay nương, tay phải nắm tay cha, giống hệt những đứa bé khác.
Tạ Chước Tinh đi một lúc, không nhịn được học theo những đứa bé khác, vừa đi vừa nhảy chân sáo.
Nhưng đi như vậy động tác quá lớn, không giống một đứa bé ngoan, Tạ Chước Tinh có chút ngượng ngùng, lén ngước đầu nhìn vẻ mặt của nương.
Tạ Vãn U nhận ra ánh mắt của nó, cúi đầu mỉm cười nói: "Nương cũng biết nhảy chân sáo, chúng ta cùng nhảy."
Hai mẹ con rất ăn ý bắt đầu nhảy chân sáo, Tạ Chước Tinh rất vui, nụ cười trên mặt gần như không kìm nén được, nó lại ngước nhìn Phong Nhiên Trú.
Phong Nhiên Trú cố gắng duy trì bước chân bình thường, một mình kéo cả hai người bọn họ, hờ hững nói: "... Nhìn ta cũng vô dụng, ta không thể chơi trò trẻ con như vậy với hai người đâu."
Trên đường, bọn họ đi ngang qua một tiệm đông khách, không biết tiệm bán gì, mùi hương tỏa ra thật sự rất thơm, Tạ Chước Tinh vừa ngửi thấy đã không rời mắt được, Phong Nhiên Trú thấy vậy, liền để Tạ Vãn U và Tạ Chước Tinh ở lại, còn mình thì đi mua.
Tạ Vãn U thấy tiệm kia có rất nhiều người xếp hàng, còn tưởng Phong Nhiên Trú phải mất một lúc lâu mới quay lại được, không ngờ chưa đầy vài phút, Phong Nhiên Trú đã mang hai phần bánh sen chiên giòn nóng hổi trở về.
Tạ Vãn U nhận lấy giấy gói dầu, kinh ngạc nói: "Không phải có rất nhiều người sao, sao chàng lại về nhanh như vậy?"
Phong Nhiên Trú nghe vậy, ngược lại còn nhìn nàng với vẻ kỳ lạ: "Có phải nàng lại quên..."
Đầu Tạ Vãn U lóe lên một tia sáng, nhanh chóng trả lời: "Có tiền làm gì cũng được!"
"Lần sau đừng quên." Phong Nhiên Trú đưa gói giấy dầu còn lại cho đứa bé đang ngóng trông, bình thản nói: "Trong nhà chúng ta, những gì có thể giải quyết bằng tiền đều không thành vấn đề."
Tạ Vãn U: "..."
Là một đứa bé biết ơn, Tạ Chước Tinh lấy một miếng bánh sen từ trong gói giấy dầu, kiễng chân, đưa cho Phong Nhiên Trú trước, mềm mại nói: "Hồ ly thúc thúc, ăn này~"
Phong Nhiên Trú liếc nó một cái, rất nể mặt ăn miếng bánh sen mà bàn tay nhỏ bé đưa tới.
Tạ Vãn U cũng giơ một miếng bánh, giả giọng nói: "Bảo bối, chàng ăn này ~"
"..." Đạo lữ rất ân cần, nhưng Phong Nhiên Trú không nhịn được lộ ra vẻ mặt khó tả: "Tạ Vãn U, nàng bình thường một chút đi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận