Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 410 -




Tạ Vãn U tò mò hỏi: "Chàng tự sờ cái đuôi, có cảm giác gì lạ không?"
Phong Nhiên Trú nhíu mày: "Cảm giác gì lạ?"
Tạ Vãn U trả lời một cách mơ hồ: "Cảm giác như được bạn lữ chạm vào cái đuôi vậy."
Lúc nàng nói xong lời này, Phong Nhiên Trú chợt dừng tay lại.
Tạ Vãn U giả vờ không hiểu hỏi: "Sao vậy, sao lại dừng lại."
Phong Nhiên Trú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, qua đôi mắt đang lấp lánh ý cười của nàng, hắn thấy một hứng thú ác ý.
Cô nương này, thực sự là...
Dưới ánh mắt của Tạ Vãn U, Phong Nhiên Trú nuốt nước bọt, hơi cúi đầu nhìn vào đuôi mình đang nắm: "Ban đầu không có cảm giác này." "Nhưng bây giờ thì có."
Tạ Vãn U nhìn hắn chơi đuôi mình, đuôi mắt dần nhuốm một màu đỏ mê người, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, nàng tựa cằm vào mu bàn tay, lắng nghe một lát, cuối cùng thở dài một hơi: "Thực sự muốn gặp chàng ngay bây giờ."
"Thực sự muốn gặp sao?” Giọng Phong Nhiên Trú đã khàn đặc, mang theo ý mê hoặc: "Dù là với tư cách gì đi chăng nữa, cũng được đúng không?"
Tạ Vãn U hơi nghi ngờ ý nghĩa trong lời nói của hắn, đang định hỏi tiếp, một con mèo mệt mỏi bất ngờ chui vào chăn từ bên ngoài.
Phát hiện nương mình đang trốn trong chăn nói chuyện với hồ ly thúc thúc, Tạ Chước Tinh mắt tròn mắt dẹt, ngạc nhiên hỏi: "Nương ơi, đã muộn vậy rồi mà nương và hồ ly thúc thúc không ngủ sao?"
Tạ Vãn U vội vàng tắt hình ảnh, lúng túng bò ra khỏi chăn: "Nương sẽ đi ngủ ngay đây.”
Tạ Chước Tinh nghe vậy mới lại nằm xuống, không quên nhắc nhở Tạ Vãn U: "Nương ơi, Tiểu Bạch biết nương thích nói chuyện với hồ ly thúc thúc, nhưng nương đã nói, con người không ngủ sẽ chết mệt, chuyện có thể để ngày mai nói, việc bảo vệ trái tim mới quan trọng hơn."
Tạ Vãn U cười khổ: "Tiểu Bạch nói đúng, nương biết sai rồi."
Chước Tinh lại nghiêm túc hỏi Phong Nhiên Trú: "Còn hồ ly thúc thúc thì sao?"
Trên chiếc khóa trường mệnh của nó, truyền đến giọng nói khàn đặc của Phong Nhiên Trú: "Ừ, ta cũng biết lỗi rồi."
Lúc này Tạ Chước Tinh mới hài lòng. Nó ngáp một cái, cả cơ thể non nớt lại trở nên mệt mỏi: "Vậy chúng ta đã nói chuyện xong, đi ngủ thôi."
Tạ Vãn U chỉnh âm thanh liên lạc chỉ mình nàng có thể nghe.
Nàng không thể thấy hình ảnh, chỉ có thể nghe thấy hơi thở của Phong Nhiên Trú bên kia ngày càng nặng nề.
Cũng không biết rốt cuộc lúc này hắn đang sờ đuôi, hay là đang làm gì.
Tạ Vãn U nghĩ như vậy, những suy nghĩ trong đầu nàng dần trở nên mơ hồ, trước khi chìm vào giấc ngủ, hình như nàng mơ hồ nghe thấy Phong Nhiên Trú nói "Năm ngày sau gặp."
Cái gì mà năm ngày sau gặp, hắn cũng không vào được...
Tạ Vãn U lăn mình một cái, rất nhanh đã quên đi chuyện này.
Ngày hôm sau, nàng mang theo bản chép Tâm kinh và bản kiểm điểm đã viết đến cho Độ Huyền Kiếm Tôn, dù sao chuyện nàng là đệ tử của Đan Tông cũng đã bị phơi bày, Tạ Vãn U quyết định tiện thể châm cứu cho Độ Huyền Kiếm Tôn một chút, để ổn định tình trạng bệnh của y.
Lúc nàng châm cứu, Độ Huyền Kiếm Tôn không hề bị ảnh hưởng, cầm bản kiểm điểm của nàng lên xem.
Sau khi xem xong, vẻ mặt y trở nên rất kỳ quặc, ghét bỏ ném nó trở lại bàn, không vui nói: "Cái này là đang viết cái gì vậy!"
Tạ Vãn U nhanh chóng lên tiếng: "Đừng tức giận, lúc châm cứu không thể tức giận được, nếu không rất dễ làm khí huyết nghịch lưu."
Dung Độ đành tạm thời đè nén tính khí của mình, nhắm mắt thở ra một hơi: "Ta không cần những lời lẽ... khoa trương như vậy để kiểm điểm, viết lại cho ta."
Tạ Vãn U: "...." Không phải chứ, kiểm điểm mà cũng bị bắt viết lại à.
Tạ Vãn U đành uể oải đáp lại, rút kim châm, chuyển sang hỏi chuyện khác: "Tôn giả, hôm qua có người nào khác vào đây không?"
Kẻ khả nghi kia chạy quá nhanh, nàng không kịp nhìn rõ, nhưng biết đâu, nàng có thể tìm được manh mối từ Độ Huyền Kiếm Tôn.
Dù Dung Độ không biết tại sao nàng lại hỏi như vậy, nhưng thấy nàng nghiêm túc như thế, liền nhíu mày cố nhớ lại: "Lúc đó thần trí ta hỗn loạn, tình hình cụ thể ta đã không nhớ rõ nữa... hình như có ánh sáng lóe lên, nhưng ta không biết đó có phải là ảo giác không."
Tạ Vãn U đã nắm được manh mối, lại hỏi thêm một câu nữa: "Tôn giả, tâm ma của ngài đột nhiên trở nên tồi tệ đến mức này, ngài có nghi ngờ là có người cố tình dẫn dắt sau lưng không?"
Dung Độ sửng sốt, ngước mắt nhìn nàng: "Ý con là, có người muốn hại ta?"
"Vâng, nhưng chỉ là suy đoán thôi." Tạ Vãn U mím môi nói: "Nhưng ta thấy, để phòng ngừa chuyện lỡ như xảy ra, dạo này tốt nhất tôn giả không nên để người ngoài đến gần, dù sao tâm ma của ngài nếu lại trở nên tồi tệ thêm một lần nữa, thì sẽ không thể trừ bỏ hoàn toàn được..."
Dung Độ rõ ràng là kiểu người điển hình chỉ thích mềm chứ không thích cứng, Tạ Vãn U nói chuyện nhẹ nhàng và có lý như vậy, y rất dễ dàng chấp nhận lời nàng nói, cho nên cũng đồng ý sẽ tiếp thu ý kiến của nàng.
Tạ Vãn U: "Vậy ta đi hỏi sư... Thẩm tông chủ, xem làm sao để trừ bỏ hoàn toàn tâm ma?"
Dung Độ phát hiện ra lời nói sai của nàng, môi hơi mấp máy, cuối cùng vẫn không nói gì khác, chỉ hỏi: "Con không phải nói, túi càn khôn của con đã đánh mất ở bí cảnh Nguyên Không rồi sao, vậy con liên lạc với Bích Tiêu Đan Tông bằng cách nào?"
Tạ Vãn U sửng sốt.
Nàng phải trả lời thế nào đây?
Tạ Vãn U suy nghĩ một chút, chỉ có thể trả lời qua loa: "Chúng ta có cách liên lạc đặc biệt."
Cũng chính là Phong Nhiên Trú, phù Truyền Tin hình người này.
Sau khi Tạ Vãn U rời đi, Dung Độ nhìn theo bóng lưng nàng, trầm ngâm hồi lâu.
Nếu không phải Tạ Vãn U nhắc đến, y chưa từng nghĩ, tâm ma của y trở nên tồi tệ nhanh như vậy là do có người quấy phá sau lưng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận