Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 547 -




Nghe chữ "chữa bệnh", Tạ Chước Tinh lo lắng nhìn Tạ Vãn U: "Nương, bệnh của nương vẫn chưa khỏi sao, cần chữa bao lâu vậy?"
Tạ Vãn U cười nói: "Không nghiêm trọng lắm, chỉ cần nương khống chế được thanh kiếm này thì coi như khỏi bệnh rồi."
Lúc này Tạ Chước Tinh mới chú ý đến kiếm Phất Sương đang rung liên hồi dưới thân Tạ Vãn U.
Nó men theo chăn trườn xuống, vừa định xem cho kỹ thì bất ngờ nhìn thấy một bóng trắng khổng lồ bên giường, lập tức hoảng sợ bật ra ngoài, rơi xuống giường.
Bạch hổ đứng dậy run lông trên người, thấy cảnh này thì nghi hoặc im lặng: "..."
Cảm giác tồn tại của mình thấp đến vậy sao?
Tạ Chước Tinh dựng lông đứng dậy, sợ hãi thì thầm: "Hồ ly thúc thúc, thúc thật dọa người."
Phong Nhiên Trú khinh thường cười lạnh: "Rõ ràng là con nhát gan."
Tạ Chước Tinh hơi không phục, đứng thẳng cả người lên, định lý luận với Phong Nhiên Trú, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Bạch hổ, nó từ từ há miệng, lộ vẻ ngây ngốc.
Vài giây sau, Phong Nhiên Trú thấy đứa nhỏ từ từ quay lưng lại, rồi cơ thể nhỏ bé của nó bắt đầu run rẩy.
Phong Nhiên Trú: "..."
Tạ Vãn U: "Ha ha ha —— Phụt, ta không cười."
Phong Nhiên Trú nhìn bộ lông không cân xứng trên cổ của mình, tiến đến, âm u nói với hai mẹ con: "Cười thêm một tiếng nữa, công đức của các người coi như mất hết."
Tạ Vãn U và Tạ Chước Tinh nhìn nhau, rồi cười càng ác hơn.
"..."
Hai người đang cười thì bên ngoài đột nhiên có tiếng nói sang sảng vang lên: "Sáng sớm thế này, có chuyện gì vui thế, kể cho sư tôn nghe với."
Huyền Du Đạo Nhân đến rồi.
Tạ Vãn U lập tức không cười được nữa, như một tên trộm, lén lút đẩy hắn ra ngoài, truyền âm: "Xong rồi, sư tôn của ta đến rồi, chàng mau đi đi."
Hắn cứ như vậy không thể gặp người sao? Phong Nhiên Trú bị nàng dùng hết sức đẩy lưng, nhưng vẫn đứng im, còn rảnh rỗi dùng đuôi quét mặt nàng: "Sợ gì, Huyền Du Đạo Nhân biết quan hệ của chúng ta mà."
Tạ Vãn U nghĩ cũng đúng, lúc trước chính Huyền Du Đạo Nhân đã đưa cho Phong Nhiên Trú thuốc tránh thai, hình như bọn họ thực sự không cần phải che giấu gì trước mặt Huyền Du Đạo Nhân.
Vì vậy, lúc Huyền Du Đạo Nhân bước vào, ông thấy đồ đệ của mình thì thầm to nhỏ với Ma Tôn một cách thân mật.
Khuôn mặt tuấn tú của Huyền Du Đạo Nhân lập tức sa sầm: "Được lắm, tên nhóc này..."
Nhưng khi nhìn thấy bộ lông bờm không đối xứng của Phong Nhiên Trú, những lời ông ta định nói ra liền nghẹn lại trong miệng.
Một lúc sau, ông ta quay người lại, bóng lưng bắt đầu run rẩy liên hồi.
Phong Nhiên Trú: "..."
Phong Nhiên Trú nhìn Tạ Vãn U: "Ta nghĩ, ta nên đi thì hơn."
Tạ Vãn U sắp cười chết, xoa xoa lông của hắn: "Nếu không, để ta cắt tỉa bên còn lại kia của chàng, chàng tin ta!"
Phong Nhiên Trú không trả lời, bình thản rung lông, lông hổ bay phấp phơi như bồ công anh, tất cả đều dính vào người Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U: "..." Đây là trả thù sao!
Chưa từng thấy ai lại hẹp hòi như vậy!
Ngay lúc này, đột nhiên có người ở cửa hắt hơi ba cái liên tiếp.
Tạ Vãn U lập tức nhận ra điều chẳng lành, quay đầu nhìn ra cửa, thì thấy Độ Huyền Kiếm Tôn nhíu mày, bịt mũi đi vào.
Ánh mắt y lướt qua con Bạch hổ đang ngồi bên cạnh Tạ Vãn U, có vẻ rất thân thiết với Tạ Vãn U, đột nhiên ánh mắt của y trở nên sắc bén: "Ngũ sư huynh, sao ngươi lại ở đây!"
Tạ Vãn U: "..."
Lúc này, nàng nhớ đến một câu nói - đi đêm lắm có ngày gặp ma!
Người xưa nói không sai!
Trong ánh mắt ngày càng ngờ vực của Dung Độ, Tạ Vãn U liếc mắt sang chỗ khác, nhất thời không biết phải giải thích với Dung Độ như thế nào về việc "Ngũ sư bá" "không thân thiết mấy" với nàng lại xuất hiện trong phòng nàng vào sáng sớm.
Ngay khi Tạ Vãn U đang cố gắng suy nghĩ xem nên đối phó thế nào thì người bên cạnh lại giống như bị đả kích.
Huyền Du Đạo Nhân gần như nghi ngờ mình đã nghe nhầm, mở to mắt, không tin nổi chỉ vào Phong Nhiên Trú, gần như vỡ giọng hỏi Dung Độ: "Khoan đã! Ngươi gọi hắn là gì? Ngũ sư huynh gì cơ!"
Trong nháy mắt Tạ Vãn U luống cuống toàn thân, điên cuồng liếc mắt về phía Phong Nhiên Trú.
Phong Nhiên Trú giơ đuôi quét qua nàng một cái, ra hiệu nàng bình tĩnh, còn bản thân thì như thấy cảnh tượng này rất thú vị, thong thả nằm xuống, gác đầu lên chân trước, thích thú xem kịch vui.
Dung Độ giơ tay áo che miệng mũi, nhíu mày liếc Huyền Du Đạo Nhân một cái, cho rằng Huyền Du Đạo Nhân kinh ngạc vì Huyền Thiên Tổ Sư thu Yêu tu làm đệ tử, nên miễn cưỡng giải thích một câu: "Huyền Thương Kiếm Tông cũng thu Yêu tu làm đệ tử, hắn là đệ tử thứ năm mà Huyền Thiên Tổ Sư thu nhận - trước đây ngươi không biết sao?"
Huyền Du Đạo Nhân đã bị chấn động đến mức không nói nên lời, thế giới quan của ông ta đã bị thực tế lật đổ một cách dữ dội.
Ban đầu đồ đệ của ông ta sinh con với Ma tôn, còn bắt được cả Ma tôn, điều đó đã đủ kỳ lạ rồi, bây giờ lại còn có người nói Ma tôn trước đây là đệ tử thứ năm của Huyền Thiên Tổ Sư - điều đó không còn nằm trong phạm vi kỳ lạ nữa, mà là một câu chuyện hoàn toàn hoang đường!
Hơn nữa, trước đây Tạ Vãn U là tiểu đệ tử của Độ Huyền Kiếm Tôn, nếu Ma tôn thực sự là đệ tử thứ năm của Huyền Thiên Tổ Sư, vậy thì quan hệ của họ chẳng phải sẽ loạn hết cả lên sao!
Huyền Du Đạo Nhân bắt đầu đi đi lại lại, sau khi điên cuồng đi vài vòng, ông ta không cam lòng chỉ vào Bạch hổ, một lần nữa xác nhận với Dung Độ: "Ngươi nói hắn, Phong Nhiên Trú, là Ngũ sư huynh của ngươi, là đệ tử thứ năm của Huyền Thiên Tổ Sư sao?"
Dung Độ không hiểu tại sao Huyền Du Đạo Nhân lại kích động như vậy, ánh mắt nhìn ông ta trở nên kỳ lạ: "Đúng thì sao."

Bạn cần đăng nhập để bình luận