Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 503 -




Lúc này Ngụy Mãn Châu mới thu hồi ánh mắt.
Nơi không có người thấy, ánh mắt của gã bỗng trở nên âm u một chút.
Gã được phái đến đây, là để gửi thần dược của đảo Bồng Lai cho Tiết thành chủ, nhằm mục đích làm cho hai bên trở nên gần gũi hơn. Để kế hoạch này thành công, sự giúp đỡ của Tiết thành chủ là không thể thiếu, nhưng Tiết thành chủ là một người khôn ngoan, biết cách tồn tại một mình trong cuộc tranh đấu của giới tu luyện, điều này khiến ông ta không dễ dàng nghiêng về bất kỳ lực lượng nào.
Tiết thành chủ chần chừ không chọn phe, khiến cho Tông chủ Thiên Nguyên sốt ruột, để có thể nhanh chóng kéo Tiết thành chủ vào phe mình, bọn họ mới có hành động đưa thần dược hôm nay.
Lấy được ân tình của Tiết thành chủ là một phần quan trọng trong kế hoạch.
Ngụy Mãn Châu hơi mím môi, thần dược của đảo Bồng Lai - Bồng Lai Tiên Thảo cần năm trăm năm mới chín một lần, đảo Bồng Lai của bọn họ cũng không có nhiều, bây giờ lại phải gửi tặng cho người khác.
Nhưng đảo Bồng Lai đã mất đi khả năng chống cự, số phận của họ bị nắm trong tay Tông chủ Thiên Nguyên, không giao nộp Bồng Lai Tiên Thảo, bọn họ không thể tránh khỏi kết cục nổi điên mà chết.
Ngụy Mãn Châu nghĩ, có lẽ ban đầu khi Tông chủ Thiên Nguyên cho bọn họ thử nghiệm đan dược có thể nhanh chóng tăng cấp, bọn họ nên từ chối.
Lúc tu vi của toàn bộ đệ tử nhanh chóng tăng lên, bọn họ thật sự không nghĩ đến, sau ánh hào quang ngắn ngủi đó, là một hố sâu kinh hoàng.
Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, Ngụy Mãn Châu vẫn không hề hối hận về những việc mình đã làm.
Tu vi của gã tăng lên là thật, với tu vi này, gã có thể gây tiếng vang tại Đại hội Vấn Tiên, trở thành thiên tài vô song trong lịch sử giới tu chân.
Hơn nữa, gã dựa vào Thần Khải, mặc dù không thể tránh khỏi việc bị Thần Khải kiểm soát, nhưng gã cũng có thể sử dụng quyền lực của Thần Khải, để mưu lợi không biết bao nhiêu cho bản thân.
So với việc trở thành một đệ tử đảo Bồng Lai tuân thủ quy tắc, mờ nhạt, Ngụy Mãn Châu càng thích tu vi tăng cấp nhanh chóng, áp đảo các thiên tài khác.
Thần Khải muốn gã tìm kiếm những tu sĩ có thể luyện thành đan dược, dẫn họ đến Ma vực, gã đồng ý. Thực ra gã không hoàn toàn bị ép buộc, ngược lại, gã rất vui mừng khi thấy những người từng là thiên chi kiêu tử rơi vào vũng bùn.
Giết một người, đối thủ cạnh tranh của gã càng ít đi một người.
Thần Khải còn sẽ thưởng cho gã đan dược để trở nên mạnh mẽ hơn, dại gì mà không làm.
Bản chất con người vốn đã xấu xa, mà gã, có lẽ từ khi sinh ra đã là một người vặn vẹo như vậy.
Chẳng biết tại sao, trong lúc lơ đãng Ngụy Mãn Châu lại nhớ đến Tạ Vãn U.
Chuyện đã qua quá lâu, tất cả những người gã gửi đến ma giới, thực ra gã không nhớ rõ lắm—chỉ có Tạ Vãn U để lại ấn tượng sâu đậm cho gã.
Lý do gã vẫn nhớ đến Tạ Vãn U, là vì nữ nhân này có chút đặc biệt.
Thân thể của nàng ta không có cách nào luyện thành đan dược tăng cường sức mạnh tinh thần.
Loại đan dược tăng cường sức mạnh tinh thần đó được luyện từ linh hồn của con người, lúc luyện, cần phải rút linh hồn của người đó ra khỏi thể xác.
Nhưng linh hồn của Tạ Vãn U rất kỳ lạ, không chỉ linh hồn không hoàn chỉnh, mà rút vài lần, cũng không thành công, còn suýt nữa làm nổ tung dụng cụ rút linh hồn.
Rút linh hồn không được, họ liền rút linh lực, nhưng linh lực trong cơ thể Tạ Vãn U cũng không mấy tinh khiết, Thủy linh lực còn lẫn lộn với Mộc linh lực, không thể chiết xuất được.
Đến đây, Tạ Vãn U đã hoàn toàn mất đi giá trị sử dụng, tự nhiên bọn họ không thể để Tạ Vãn U sống sót trở về, Ngụy Mãn Châu không muốn chạy một chuyến vô ích, dứt khoát bán Tạ Vãn U cho một ma tu ở Ma vực gần đó, đổi lấy một món đồ không tệ.
Cả thanh kiếm bổn mệnh Lục phẩm của Tạ Vãn U cũng bị gã lấy mất, mặc dù gã không sử dụng được nhưng gã có thể giữ lại, coi như một món đồ kỷ niệm đặc biệt, lúc cần thiết, gã có thể nấu chảy những vật liệu tốt trên kiếm để thợ luyện khí đúc lại thành một pháp khí.
Tuy nhiên, những năm gần đây, Ngụy Mãn Châu không thiếu pháp khí, vì vậy thanh kiếm bổn mệnh của Tạ Vãn U vẫn còn ở đây, chất đống cùng những "món kỷ niệm" khác.
Ngụy Mãn Châu vô tình nghĩ ngợi, bỗng nở một nụ cười.
Sau Đại hội Vấn Tiên lần này, gã sẽ trở thành người được săn đón nhất trong giới tu chân hiện nay!
Còn những kẻ xui xẻo bị gã giẫm đạp lên để leo lên vị trí cao thì chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi mà thôi.
Ôm tâm trạng tốt như vậy, Ngụy Mãn Châu sải bước đến đại sảnh tiếp khách.
Ngay lúc đó, một bóng dáng màu trắng lướt qua khóe mắt gã, Ngụy Mãn Châu bị thu hút sự chú ý, vô thức nhìn về phía đó, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Trong hành lang quanh co, một cô nương mặc đồ trắng đang đi, mái tóc dài màu đen hơi đung đưa, nhìn nghiêng thì trông khuôn mặt và dáng người có vẻ quen quen.
Đồng tử của Ngụy Mãn Châu đột nhiên co lại.
Cô nương mặc đồ trắng đó, sao lại giống như——
Ngụy Mãn Châu nghi ngờ mình bị ảo giác, gã không dám tin vào mắt mình, vô thức dừng bước, vẻ mặt kinh hoàng.
Nhưng gã vừa định nhìn kỹ thì bóng dáng màu trắng đó đã biến mất ở khúc quanh như một giấc mơ, như thể chưa từng xuất hiện.
Những người khác thấy Ngụy Mãn Châu đột nhiên dừng lại, giống như gặp phải chuyện gì đó sắc mặt trở nên rất khó coi, liền khó hiểu dừng lại.
Nguyên Cảnh vừa nghi ngờ vừa lo lắng hỏi: "Đại sư huynh, sao vậy?"
Hắn ta vừa hỏi một câu, Ngụy Mãn Châu đã giật mình, vội vàng quay đầu nhìn Nguyên Cảnh một cái, không kịp giải thích, liền phóng người chạy nhanh về phía hành lang.

Bạn cần đăng nhập để bình luận