Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 617 -




Tạ Vãn U đột ngột đóng sách lại.
Phong Nhiên Trú: "Thú vị không?"
Tạ Vãn U một lời khó nói hết: "Chàng thật sự không có đi tìm cái đó, đạo cụ gì đó chứ?"
Phong Nhiên Trú chỉ cười chứ không nói.
Tạ Vãn U: "..."
Cuốn sách này thực sự, đã làm hỏng hoàn toàn Ma Tôn đại nhân rồi!!
...
Miểu Nguyệt đột ngột hắt hơi, dùng tay đeo còng sắt xoa xoa mũi, sau đó co ro lại thành một cục.
Có vẻ như hơi lạnh...
Bây giờ nàng ấy đang ngồi trong một chiếc kiệu nhỏ, sau khi bị bắt, nàng ấy đầu hàng kịp thời nên không chịu nhiều đau khổ, chỉ bị tịch thu đồ đạc trên người, sau đó phong ấn yêu lực, nhét vào kiệu mà thôi.
Sự đối đãi này đã tốt hơn nhiều so với những gì nàng ấy dự đoán.
Miểu Nguyệt xoa xoa mặt, thở dài, nàng ấy không cầu sống, chỉ hy vọng Tạ Vãn U có thể thuận lợi mang Thông Minh Lệnh đi, không để nó rơi vào tay người có bụng dạ đen tối.
Thứ đó thực sự quá quan trọng.
Kiệu lắc lư, vì yêu lực bị phong ấn, Miểu Nguyệt cảm thấy hơi đói bụng.
Haizz, muốn ăn cỏ quá.
Không biết đại lao Yêu giới còn có cỏ cho nàng ấy ăn không.
Ngay khi trong đầu Miểu Nguyệt đang nghĩ đến đủ loại cỏ, kiệu đột nhiên hạ xuống, nàng ấy bị rung chuyển một cái, bám vào thành kiệu mới không ngã khỏi chỗ ngồi.
Chuyện gì vậy?
Miểu Nguyệt khó hiểu, đang do dự không biết có nên thò đầu ra xem không, thì nghe thấy một giọng nói như lâm đại địch của một tên lính Yêu tộc: "Nhị... Nhị hoàng tử! Ngài làm sao..."
Một giọng nói âm ngoan quen thuộc truyền đến: "Cút."
Ngay khi nghe thấy giọng nói này, cả người Miểu Nguyệt cứng đờ.
Sau đó, nàng ấy không kìm được mà run rẩy.
Bên ngoài truyền đến tiếng giao chiến, thỉnh thoảng lại vang lên một tiếng hét thảm thiết chói tai.
Trong não Miểu Nguyệt trống rỗng một mảnh, đôi tay run rẩy lục lọi trong kiệu, muốn tìm một cái lỗ để thoát khỏi nơi này, hoặc là thứ gì khác.
Nhưng đã quá muộn.
Tiếng hét thảm thiết bên ngoài không biết từ lúc nào đã biến mất, một mảnh tĩnh lặng.
Lúc này Miểu Nguyệt lại có thể nghe thấy tiếng bước chân đang từ từ tiến lại gần nàng ấy.
Nàng ấy co rúm ở một góc, toàn thân cứng đờ, không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn màn kiệu bị vén lên, lộ ra một khuôn mặt mà cả đời này nàng ấy khó có thể quên được.
Khuôn mặt người đó toàn là máu, không chút biểu cảm nói: "Tóm được nàng rồi, thỏ con của ta."
—-
Một đêm trôi qua, Tạ Vãn U chỉ lên trời thề, sau này tuyệt đối không để Phong Nhiên Trú đụng vào tiểu thuyết bậy bạ nữa.
Phong Nhiên Trú tỏ vẻ không sao, dù sao thì hắn cũng đã lĩnh hội toàn bộ kiến thức.
Tạ Vãn U: "..." Thật tức chết mà!
Tạ Vãn U buồn bực quyết định nửa ngày không thèm để ý đến hắn, một mình dẫn theo Tiểu Bạch trở về Bích Tiêu Đan Tông.
Nàng vốn định tìm Huyền Du Đạo Nhân nói chuyện Tiểu Bạch tiến giai, không ngờ vừa đến Bích Tiêu Đan Tông không bao lâu, đã thấy Khung Uyên bị Huyền Du Đạo Nhân đuổi chạy khắp nơi.
Tạ Vãn U có chút không hiểu tình huống này, không nhịn được tiến lên hỏi: "Sư tôn, Khung Uyên, các ngươi đang làm gì vậy?"
Khung Uyên nhìn thấy nàng, lập tức như nhìn thấy cứu tinh, giống như gió lao tới, không chút do dự trốn sau lưng Tạ Vãn U.
Thấy Huyền Du Đạo Nhân đi về phía bọn họ, Khung Uyên run lên, vội vàng hét lớn với Tạ Vãn U: "Đảo chủ, ngươi mau quản sư tôn của ngươi đi!"
Huyền Du Đạo Nhân thì chỉ vào Khung Uyên, rất biến thái hét lớn: "Khung Uyên, ngươi đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay ta!"
Tạ Vãn U kẹp giữa Huyền Du Đạo Nhân và Khung Uyên, thật sự chẳng hiểu ra sao: "Rốt cuộc là chuyện gì thế này."
Khung Uyên là đại hán hung hãn cao gần hai mét, lúc này lại ấm ức như một đứa trẻ, lớn tiếng tố cáo: "Đảo chủ, ngươi không biết đâu! Sư tôn của ngươi nhất định muốn bản tọa làm vật cưỡi cho ông ta, bản tọa không đồng ý, ông ta liền đuổi theo bản tọa không tha!"
Khung Uyên sụp đổ: "Hôm qua ông ta ngồi ở đầu giường ta khuyên ta, khuyên cả một đêm! Bản tọa chạy ra ao sau núi nằm, ông ta cũng phải theo tới!"
Tạ Vãn U giật giật khóe miệng, lập tức không biết nói gì.
Dù sao thì lúc trước Huyền Du Đạo Nhân cũng đuổi theo nàng như vậy, thuyết phục nàng làm đồ đệ của ông ta.
Tạ Vãn U đành phải giúp Khung Uyên ngăn Huyền Du Đạo Nhân trước, kiên nhẫn khuyên nhủ: "Sư tôn, tìm vật cưỡi phải có duyên phận, chúng ta cũng phải tôn trọng ý của Khung Uyên phải không?"
Tạ Chước Tinh bò lên vai nàng, cũng phụ họa nói: "Đúng vậy Huyền Du gia gia, không nên ép buộc người khác."
Huyền Du Đạo Nhân vừa nhìn thấy Tạ Chước Tinh, lập tức bị chuyển một phần lực chú ý, ôm lấy đứa trẻ, nũng nịu dỗ dành: "Ái chà, tiểu bảo bảo cũng tới rồi, mau để gia gia hôn một cái nào, khuôn mặt nhỏ này, vẫn đáng yêu như vậy ~"
Tạ Chước Tinh bị Huyền Du Đạo Nhân hôn mạnh mấy cái, cả người đều choáng váng, còn Khung Uyên nhân lúc Huyền Du Đạo Nhân mê mẩn ngắm trẻ thì nhanh chân chuồn mất.
Phải một lúc sau Huyền Du Đạo Nhân mới phản ứng lại được Khung Uyên đã chạy mất, ôm đứa trẻ cũng chẳng còn tâm trí đuổi theo, tiếc nuối thở dài: "Thôi, để hôm khác nói sau vậy."
Tạ Vãn U bất đắc dĩ nói: "Sư tôn, Khung Uyên còn phải chăm sóc Tiểu giao long, không thể đồng ý với ngài được."
Tuy trong lòng Huyền Du Đạo Nhân hiểu rõ, nhưng vẫn cố chấp không thôi: "Dù sao cũng phải thử xem, biết đâu lại đồng ý thì sao."
Tạ Vãn U có chút không hiểu: "Sư tôn, tại sao đột nhiên ngài lại muốn Khung Uyên làm vật cưỡi vậy?"
Trước đây Huyền Du Đạo Nhân hoàn toàn không nhắc đến chuyện vật cưỡi, hôm qua Khung Uyên vừa đến, Huyền Du Đạo Nhân rõ ràng cũng không mấy hứng thú với Khung Uyên.
Nghe Tạ Vãn U hỏi vậy, Huyền Du Đạo Nhân không biết nghĩ đến điều gì, lộ vẻ say đắm: "Vãn U à, con không biết đâu, hôm qua lúc Khung Uyên hóa thành giao lòng, sư tôn đã bị hớp hồn mất rồi, những vảy kia, thân hình kia, là một con giao long hoàn mỹ nhất mà sư tôn từng thấy, cưỡi ra ngoài chắc chắn sẽ rất oai!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận