Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 425 -




Thật ra, đối với chuyện này, nàng đã nghi ngờ từ lâu rồi.
Tạ Vãn U từng nghi ngờ hệ thống là sản phẩm của tiên giới, vì một số lý do nào đó, nó cần phải trốn tránh sự chú ý của tiên giới, nên khi ở giới tu chân, hệ thống mới không thể kết nối với nàng, chỉ khi đến Ma Vực mà Thiên Đạo không thể quản lý được, nó mới dám xuất hiện và nói vài câu với nàng.
Nếu như thực sự là con đường thông giữa hai cõi bị chặn mất... Không, cũng không đúng, lùi một vạn bước mà nói, cho dù Huyền Thương Tổ Sư thực sự không thể phi thăng thành công, thì con đường đó cũng đã có vấn đề từ mấy trăm năm trước, nhưng hệ thống lại biến mất gần đây, nếu quy kết nguyên nhân của chuyện này là do con đường bị chặn thì hoàn toàn không giải thích được.
Tạ Vãn U suy nghĩ trong chốc lát, thấy không có cách nào chứng minh được, đành phải tạm thời gác lại những suy đoán hỗn độn trong lòng.
Nàng nghĩ ngợi một lúc, lại tiếp tục đưa ra một câu hỏi khác với Phong Nhiên Trú: "Thần Khải tạo ra thần để làm gì?"
Là để chống lại thần của tiên giới, hay là để thống trị giới tu chân, trở thành thần mới của giới tu chân?
Phong Nhiên Trú nhìn nàng, trong mắt cũng lộ ra vẻ trầm tư.
Tạ Vãn U lắc lắc tay hắn: "Xem ra, giới tu chân này còn rất nhiều bí ẩn chờ chúng ta khám phá."
Huyền Thương Tổ Sư có thực sự phi thăng lên tiên giới hay không, Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú vẫn không thể thảo luận ra được điều gì.
Nếu suy nghĩ kỹ, chuyện này thật sự rất đáng sợ. Đêm đến, Tạ Vãn U nằm trong chăn, kéo chăn trùm kín đầu, trằn trọc không ngủ được.
Tạ Chước Tinh cũng bị sự căng thẳng của nàng lây nhiễm, cũng nơm nớp lo sợ không dám ngủ, cuối cùng không còn cách nào khác, Tạ Vãn U đành dùng phù Truyền Tin liên lạc với Dung Tri Vi.
Giọng Dung Tri Vi đầy vẻ nghi ngờ: "Sư muội, muộn thế này rồi, có chuyện gì sao?"
Tạ Vãn U hơi ngượng ngùng: "Sư tỷ, ta hơi sợ, có thể... ngủ cùng tỷ không?"
Thực sự không thể trách Tạ Vãn U mặt dày được, vì khi còn ở Bích Tiêu Đan tông, mỗi lần nàng sợ hãi, nàng sẽ dẫn theo Tiểu Bạch đến tìm Lạc Như Hi cùng ngủ, bây giờ nàng ở Huyền Thương Kiếm Tông, người đầu tiên nàng nghĩ đến, tất nhiên là Dung Tri Vi.
Hiện tại nàng và Phong Nhiên Trú ở Huyền Thương Kiếm Tông, vẫn phải tránh hiềm nghi, vì vậy Tạ Vãn U không nghĩ đến hắn.
Thực ra, mối quan hệ giữa nguyên chủ và Dung Tri Vi không tốt, Tạ Vãn U cũng thấy gần đây mối quan hệ với Dung Tri Vi có phần dịu đi, mới dám liên hệ với Dung Tri Vi.
Bên kia, hình như Dung Tri Vi quá kinh ngạc, đến nỗi im lặng hồi lâu không trả lời, Tạ Vãn U yếu ớt hỏi: "Có được không, sư tỷ, ta có thể ngủ dưới đất..."
Lúc này Dung Tri Vi mới hoàn hồn, khẽ ho một tiếng, lập tức nói: "Muội đợi ta một lát, ta qua đón muội ngay."
Tạ Vãn U nhanh chóng nói: “Không cần không cần, ta có thể tự đi qua ——”
Dung Tri Vi để lại một câu như vậy rồi ngắt liên lạc.
Không lâu sau, ngoài cửa sáng lên một chút ánh sáng màu cam ấm áp, Tạ Vãn U ôm Tiểu Bạch mở cửa, thấy Dung Tri Vi cầm một chiếc đèn lồng đứng trước cửa, ánh nến soi sáng khuôn mặt lạnh lùng của nàng ấy, cũng khiến cho tuyết trắng phía sau nàng ấy trở nên đen tối hơn.
Ngay lúc này, Tạ Vãn U cảm thấy, sư tỷ quả thực giống như một thiên thần!
Thấy Tạ Vãn U ngây ra, Dung Tri Vi vốn có chút nghi ngờ, thấy dáng vẻ của nàng, không nhịn được nói: “Sao lại mặc ít quần áo thế? Mặc nhiều vào.”
Tạ Vãn U lập tức quay lại, ngoan ngoãn khoác lên chiếc áo choàng dày của mình.
Dung Tri Vi không hỏi tại sao nàng lại sợ, đưa nàng và đứa bé về chỗ ở của mình, còn thêm một chiếc chăn bông trên giường.
Tạ Vãn U nằm trong chăn, rất ngại ngùng nói lời cảm ơn với Dung Tri Vi bên cạnh.
Dung Tri Vi đã cởi áo khoác ngoài, nghe vậy khựng lại, có phần không tự nhiên nói: “Muội còn nhỏ, sợ cũng là bình thường.”
Tạ Vãn U: "... Sư tỷ, ta không còn nhỏ nữa, ta đã hơn hai mươi rồi.”
Dung Tri Vi im lặng một cách đáng ngờ, lắp bắp nói: “Vậy, vậy thì cũng còn nhỏ.”
Tạ Vãn U không nhịn được cười.
Dung Tri Vi bị tiểu sư muội cười đến cả người không được tự nhiên, tắt đèn, nằm thẳng đơ bên cạnh nàng, một lúc sau lại ngồi dậy: “Có cần bật đèn không?”
“Không cần không cần, ta còn chưa nhát gan đến mức đó đâu...” Tạ Vãn U ngăn Dung Tri Vi lại.
Dung Tri Vi nằm xuống, lại không yên tâm hỏi: “Tiểu Bạch ngủ ở đâu rồi?”
Tiếng của Tạ Chước Tinh truyền đến từ giữa bọn họ: “Tiểu Bạch ở đây ~”
Dung Tri Vi sờ soạng, sờ được một nắm lông ấm áp, không nhịn được sờ thêm vài cái, hiền hòa nói: “Đừng sợ, mau ngủ đi.”
Tạ Chước Tinh dùng đầu cọ cọ tay nàng ấy : “Cảm ơn dì ạ~”
Trái tim Dung Tri Vi trở nên mềm nhũn, rút tay lại, nghiêm chỉnh nằm xuống.
Tạ Vãn U hỏi: “Sư tỷ, muộn thế này rồi, sao tỷ cũng chưa ngủ vậy?”
Dung Tri Vi đáp: “Xem một chút sách, cho nên thức hơi muộn một chút.”
Tạ Vãn U liền hỏi là sách gì, nói qua nói lại, hai người liền trò chuyện, dần dần, chuyện trò không chỉ giới hạn ở một cuốn sách nữa, mà chuyển sang đủ loại chuyện trên trời dưới đất.
Dung Tri Vi biết được Tạ Vãn U vốn sợ những sinh vật vô hình vô ảnh đó, liền kể cho nàng nghe về một số trải nghiệm trước đây của mình ở bí cảnh.
Tạ Vãn U thay nguyên chủ xin lỗi Dung Tri Vi, nói trước đây nàng không nên đối xử với Dung Tri Vi như vậy.
Hiển nhiên Dung Tri Vi không ngờ nàng sẽ xin lỗi, ngẩn ra một lúc, mới thản nhiên nói: “Trước đây đúng là ta không thể quên những chuyện đó, nhưng giờ đã qua lâu như vậy rồi, cứ để nó trôi qua đi.”
Nhận được lời xin lỗi này, đã đủ để xóa bỏ cái nhìn không tốt đẹp còn sót lại của Dung Tri Vi đối với Tạ Vãn U.

Bạn cần đăng nhập để bình luận