Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 592 -




Tiểu giao long: "Oa, vậy bà ấy cũng biết nấu canh độc sao, chính là loại canh đen thui, hôi thối ấy."
Canh đen thui, hôi thối? Tạ Chước Tinh nhớ lại một chút, có chút chột dạ: "... Nương ta cũng biết nấu canh màu đen, nhưng chắc chắn không phải canh độc đâu! Uống vào rồi thì bệnh sẽ khỏi."
Mặc dù Tạ Chước Tinh hết sức thanh minh cho Tạ Vãn U, nhưng Tiểu giao long vẫn bị dọa sợ.
Nhóc liếc nhìn Tạ Vãn U một cái, trước tiên lút trốn sau chân Khung Uyên, sau đó nhanh chóng trèo lên, quấn trên cổ y, nhỏ giọng nói với y: "Cha ơi, Đảo chủ mới sẽ không khám bệnh cho ta chứ?"
Khung Uyên đưa tay ôm lấy nhóc, nghe vậy thì sửng sốt, nhìn Tạ Vãn U với vẻ dò xét: "Ngươi cũng là Luyện đan sư sao?"
Tạ Vãn U gật đầu: "Trước kia ta là đệ tử của Bích Tiêu Đan Tông, sư tôn chính là Tông chủ Bích Tiêu."
"Tông chủ Bích Tiêu..." Khung Uyên lẩm bẩm mấy câu, nhíu mày: "Có phải tên là Thẩm Thanh Sương không?"
Lúc này Tạ Vãn U thực sự kinh ngạc: "Ngươi quen tôn sư của ta, nhưng chẳng phải ngươi đã nhiều năm không ra khỏi đảo Bồng Lai rồi sao?"
Khung Uyên nhíu mày, cố gắng lục lại ký ức năm xưa: "Bản tọa cũng quên mất là bao nhiêu năm trước rồi, lúc đó bản tọa còn tự do đi lại trong giới tu chân, khi đánh nhau với người khác bị thương nặng, chính là được Thẩm Thanh Sương cứu giúp."
"Lúc đó hắn đã từng nói với ta, hắn muốn lập tông khai phái, cứu giúp nhiều người trên thế gian hơn," Khung Uyên cảm khái nói: "Nếu sau này hắn thật sự lập nên một tông phái, sẽ lấy tên là Bích Tiêu Đan Tông, xem ra, hắn đã thực sự làm được rồi."
Tạ Vãn U cũng không ngờ thú trấn đảo của đảo Bồng Lai lại có mối duyên như vậy với Thẩm tông chủ, không khỏi cảm thán tạo hóa diệu kỳ.
Lại một lần nữa nghe tin tức về cố nhân, Khung Uyên hiếm khi hỏi thêm một câu: "Hiện giờ Thẩm Thanh Sương và tông phái của hắn ra sao rồi, có thực hiện được nguyện vọng cứu thế của hắn không?"
Tạ Vãn U kể cho Khung Uyên tình hình gần đây của Thẩm tông chủ và Bích Tiêu Đan Tông.
Khung Uyên nghe xong, không tỏ ra vẻ ngoài ý muốn, mà chỉ khẽ gật đầu, đương nhiên nói: "Khi còn trẻ Thẩm Thanh Sương khi đã là người có thiên phú hơn người, đúng là nên có được thành tựu này."
Đối với một con giao long hung dữ mà nói, đây đã là lời khen ngợi rất cao rồi.
Vì mối quan hệ với Thẩm tông chủ, Khung Uyên nhìn Tạ Vãn U cũng thuận mắt hơn nhiều.
Tạ Vãn U nhân cơ hỏi nói: "Hắc... khụ khụ, Tiểu Trạc bị bệnh gì, ta có thể giúp nó xem một chút."
Tiểu giao long nghe vậy, lập tức quấn lấy cổ Khung Uyên, gào lên kinh hãi: "Cha ơi, con không muốn khám bệnh, con không muốn khám bệnh!" Cho dù y sư là Đảo chủ xinh đẹp cũng không được!
Khung Uyên túm lấy chóp đuôi của nhóc, xách ngược nhóc lên, mặt lạnh nhìn nhóc lắc lư lung tung trên không trung: "Đừng nghịch nữa, không khám bệnh thì bệnh sao mà khỏi?"
Nói xong, y quay sang nhìn Tạ Vãn U, do dự một lát, cuối cùng vẫn dựa vào sự tin tưởng đối với Thẩm Thanh Sương, nói thật với nàng: "Nương của Hắc Đản không phải là giao long, cho nên..."
Tạ Vãn U hiểu ngay.
Hai chủng tộc khác nhau sinh ra con hỗn huyết, mà con hỗn huyết do huyết thống không hòa hợp, nên phần lớn đều đi kèm với một số bệnh lý nào đó.
Tiểu giao long là hỗn huyết, vì vậy, trên người nhóc có thể cũng mang theo một số bệnh lý của hỗn huyết.
Nhưng Tạ Vãn U không khỏi nghĩ đến những vấn đề khác.
Nhìn qua Tiểu giao long còn nhỏ, mà Khung Uyên lại quanh năm trấn thủ đảo Bồng Lai, không có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, vậy thì nương của Tiểu giao long sẽ là người như thế nào?
Những vấn đề này tạm thời Tạ Vãn U chưa nghĩ đến, thấy trời đã muộn, liền nói với Khung Uyên: "Đây cũng không phải là nơi tốt để khám bệnh, nếu ngươi muốn, ngày mai cứ đưa Tiểu Trạc đến tìm ta, tuy y thuật của ta không bằng sư tôn, nhưng khám bệnh thì không sao."
Khung Uyên không tin nhìn nàng, rõ ràng không yên tâm về tuổi tác của nàng: "Ngươi... đã đến ba mươi tuổi chưa?"
Lại vì tuổi tác mà bị coi thường, Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng: "Cái đó... ta đã là Lục phẩm rồi."
Nghe xong lời nàng, Khung Uyên im lặng rất lâu.
Tuy ngoài mặt Khung Uyên rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã vì câu nói này của Tạ Vãn U mà chấn động dữ dội.
Tuy nhiều năm y cách biệt thế sự, nhưng đối với những kiến thức cơ bản như cấp bậc Luyện đan sư thì vẫn biết.
Luyện đan sư Lục phẩm chưa đến ba mươi tuổi? Đây chẳng phải còn thiên tài hơn cả Thẩm Thanh Sương sao.
Trong lòng Khung Uyên rất phức tạp: "Coi như bản tọa đã hiểu, vì sao Thẩm Thanh Sương lại thu ngươi làm đồ đệ."
Cấp bậc mà Tạ Vãn U nói ra giống như tiêm cho Khung Uyên một mũi thuốc an thần, Khung Uyên lập tức nói với Tạ Vãn U, ngày mai sẽ mang theo ấn tín Đảo chủ và con trai đi tìm nàng.
Tiểu giao long phản đối bị Khung Uyên không chút lưu tình đàn áp, tức giận đến mức Tiểu giao long từ trên người Khung Uyên bò xuống, chui vào trong rừng, chạy mất hút.
Mày Khung Uyên nhíu chặt, nhanh chân bước tới mấy bước, vạch bụi cây ra: "Hắc Đản!"
Tiểu giao long từ trong bụi cây thò đầu ra, hung dữ há miệng một cái, rồi lại lập tức rụt đầu vào.
Tiểu giao long thường xuyên nổi giận, Khung Uyên đã quen, biết mình khuyên không được nó, liền hóa thành giao long, lặn xuống đầm.
Sau khi Khung Uyên rời đi, Tiểu giao long mới lén lút từ trong bụi cây đi ra, lúc này, Tạ Vãn U cùng những người khác cũng sắp rời đi, Tạ Chước Tinh được Phong Nhiên Trú bế, cố sức thẳng người, nằm trên vai hắn nhìn Tiểu giao long.
Tạ Vãn U nhận ra ánh mắt của Tạ Chước Tinh, đoán là đứa trẻ này muốn chơi với Tiểu giao long, liền chủ động nói với Tiểu giao long: "Tiểu Trạc, muốn cùng Tiểu Bạch chơi với nhau không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận