Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 315 -




Lạc Như Hi thật vất vả lắm mới sắp xếp xong một đống, nằm vật ra bàn thở dài: "Giá mà Đại Sư huynh ở đây thì tốt biết bao, Đại hội Thí luyện cũng vậy, tiếp đón khách cũng vậy, Đại Sư huynh ấy rất giỏi xử lý những chuyện này, chắc chắn sẽ làm tốt hơn và nhanh hơn chúng ta."
Tạ Vãn U ngồi bên cạnh, bên cạnh nàng cũng chất một đống thiệp mời, nghe vậy không khỏi hỏi: "Đại sư huynh đi nhiều ngày như vậy, cũng nên trở về rồi đi?"
Lạc Như Hi xoa xoa thái dương, ngẩng đầu nhớ lại: "Hình như là sắp về rồi, mấy ngày trước khi chúng ta liên lạc với đại sư huynh, đại sư huynh ấy không phải nói đã tìm được Cửu Khúc Linh Sâm trong bí cảnh rồi sao? Như vậy, về cơ bản nguyên liệu luyện chế đan dược Bát phẩm của huynh ấy đã đủ, đã đến lúc lên đường trở về rồi."
Tạ Vãn U gật đầu hiểu rõ.
Đại sư huynh Ôn Lâm Giản sắp trở thành Luyện đan sư Bát phẩm Huyền cấp, để luyện chế ra loại đan dược Bát phẩm mà mình muốn, y cần phải đi khắp nơi để tìm kiếm nguyên liệu luyện chế, bởi vì có một số nguyên liệu không thể mua bằng tiền, chỉ có thể tự mình dựa vào may mắn để tìm kiếm trong các bí cảnh.
Tạ Vãn U đã tưởng tượng ra cảnh sau này mình trở thành Luyện đan sư cấp cao, nàng nghèo như vậy, e là cũng phải chạy khắp Giới tu chân để tìm kiếm nguyên liệu.
Lạc Như Hi lại viết thêm tên của một vài môn phái vào danh sách, cuối cùng thì phát điên lên: "Đáng ghét! Đại sư huynh, huynh mau trở về đi, ta và sư muội thực sự cần huynh!"
"Hóa ra hai người vội vàng muốn ta trở về như vậy, là muốn ta làm việc vất vả."
Nghe thấy giọng nói này, Tạ Vãn U và Lạc Như Hi đều sửng sốt, cùng nhìn về phía cửa.
Một nam tử áo xanh không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đó, khuôn mặt ôn nhu như ngọc vẫn còn vương chút mệt mỏi, mái tóc dài được buộc bằng dải xanh đậm hơi rối, rõ ràng là dáng vẻ phong trần mệt mỏi, nhưng nụ cười trên khuôn mặt vẫn không hề thay đổi.
"Đại sư huynh!" Lạc Như Hi phản ứng lại, đột ngột đứng dậy, kinh ngạc nói: "Miệng ta linh như vậy sao, vừa mới nhắc đến huynh, huynh thực sự đã trở về rồi!"
"Không phải linh, mà là ăn nói bừa bãi." Ôn Lâm Giản trêu Lạc Như Hi một câu, quay sang nhìn Tạ Vãn Du.
Tạ Vãn Du mỉm cười với y: "Đại sư huynh."
Ôn Lâm Giản rất có cảm tình với tiểu sư muội này, vì vậy cũng cười đáp: "Nhiều ngày không gặp, sư muội hình như lại gầy đi không ít."
Tạ Vãn Du không ngờ đại sư huynh mới nhìn đã nhận ra nàng gầy đi, không khỏi sửng sốt: "Những ngày này quả thực có bận rộn một chút..."
Ôn Lâm Giản tiến lên, liếc nhìn những tờ thiệp mời lộn xộn trên bàn, bất lực nói: "Chuyện Huyền Du Đại Sư đến tông môn của chúng ta, ta đã nghe nói rồi, đã trở về thì những việc này cứ giao cho ta, các muội cứ đi nghỉ ngơi đi."
Tạ Vãn Du lập tức nói: "Sao có thể được? Đại sư huynh, huynh cũng mới trở về, nếu nói đến chuyện nghỉ ngơi, thì nên là huynh mới đúng."
Lạc Như Hi cũng liên tục phụ họa: "Đúng vậy, dù sao sắp xếp thiệp mời cũng không quá gấp, chúng ta sẽ không đến mức bắt huynh phải làm đến vậy, huynh nghỉ ngơi một chút rồi làm cũng không muộn."
Quả thật Ôn Lâm Giản có chút mệt mỏi, cũng đã đồng ý, chuẩn bị nghỉ ngơi rồi nói tiếp.
Trước khi về chỗ ở của mình, Ôn Lâm Giản đến Ngọc Tiêu điện bái kiến Thẩm tông chủ, thấy đại đồ đệ đã bình an trở về sau nhiều ngày ra ngoài, trong mắt Thẩm tông chủ cũng hiện lên ý cười, đang nghe Ôn Lâm Giản kể chi tiết về những chuyện gặp phải trên đường, thì đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến từ cửa.
Ba sư sư huynh muội cùng nhau quay đầu nhìn lại, thì thấy Huyền Du Đạo Nhân mặc bộ quần áo màu tím lộng lẫy, vội vã bước vào, đi thẳng đến trước mặt Ôn Lâm Giản, hai mắt sáng ngời nhìn y, hấc cằm hỏi: "Ngươi chính là đại đồ đệ của Thẩm Thanh Sương?"
Ôn Lâm Giản không hiểu ra sao, bị khí thế này làm choáng váng, vô thức đáp: "Vâng, ngài là... Huyền Du Đại Sư?"
Huyền Du Đạo Nhân hừ lạnh một tiếng, Ôn Lâm Giản lập tức hành lễ với ông ta: "Vãn bối Ôn Lâm Giản, bái kiến Huyền Du Đại Sư!"
Huyền Du Đạo Nhân chẳng quan tâm đến những thứ khách sáo này, vội vàng hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Đã từng học qua 《Độc lý huyền luận》 chưa? Hiện tại là Luyện đan sư cấp mấy?"
Tạ Vãn Du và Lạc Như Hi vừa nghe, liền biết Huyền Du Đạo Nhân lại bắt đầu rồi, không khỏi bất lực nhìn nhau.
Ôn Lâm Giản hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo gì, đành phải cẩn thận trả lời từng câu một.
Nghe nói Ôn Lâm Giản sắp tấn thăng Bát phẩm Huyền cấp, Huyền Du Đạo Nhân lập tức nắm lấy tay y, không chịu buông ra: "Ngươi chính là đồ đệ có duyên với ta! Ta cũng cho ngươi một cơ hội bái ta làm sư tôn! Thế nào?"
"..." Sắc mặt của Thẩm tông chủ lập tức không tốt.
Ôn Lâm Giản cố gắng giữ nụ cười, đầy đầu dấu hỏi: "???"
Lúc này, cuối cùng Thẩm tông chủ cũng bước tới, lạnh lùng nói: "Tuổi đã cao rồi, trước mặt hậu bối cũng nên giữ chút phép tắc."
Huyền Du Đạo Nhân không hề có chút xấu hổ nào, cười lạnh nói: "Có phép tắc thì có ích gì? Có thể nhận được đồ đệ không? Nếu không thì thế này nhé, bây giờ ngươi chuyển Vãn Du sang cho ta, ta sẽ dừng tay."
"..."
Ôn Lâm Giản nuốt nước miếng, coi như hiểu được động cơ khiến Huyền Du Đạo Nhân hành động kỳ lạ vừa rồi, y từ từ quay đầu, nhìn tiểu sư muội và nhị sư muội, phát hiện ra vẻ mặt đồng cảm của họ, rõ ràng là đã biết rõ Huyền Du Đạo Nhân là người như thế nào.
Thấy Huyền Du Đạo Nhân giống như sắp cãi nhau với sư tôn, Ôn Lâm Giản lặng lẽ rút tay khỏi tay Huyền Du Đạo Nhân, miễn cưỡng cười nói: "Sư tôn, đệ tử đột nhiên nhớ ra, còn có một số việc phải xử lý..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận