Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 157 -




Tạ Vãn U im lặng một lúc, kỳ quái nói: "Sao ngươi lại chờ không kịp như vậy?"
Cái gì gọi là hắn chờ không kịp? Câu đầu tiên Tạ Vãn U nói sau khi vào cửa đã khiến Phong Nhiên Trú nổi giận: "Nếu ngươi mất trí nhớ, chẳng lẽ ngươi sẽ không vội vàng khôi phục trí nhớ sao?"
Tạ Vãn U suy nghĩ một chút, do dự nói: "Có lẽ... đúng đi? Nhưng mà ta chưa từng mất trí nhớ nên không hiểu rõ."
Phong Nhiên Trú: "..."
Tạ Vãn U thấy móng vuốt của hắn có xu hướng cào rách gạch lát nền, liền khéo léo chuyển chủ đề: "Chuyện tối qua, chúng ta vừa thay thuốc vừa nói nhé."
Nói rồi, Tạ Vãn U ngồi xuống cởi vải thưa cho hắn: "Tối qua vết thương có ngấm nước không?"
Phong Nhiên Trú hừ lạnh một tiếng: "Ta sẽ không phạm sai lầm cơ bản như vậy." Hắn đã sớm dùng lực lượng bao phủ vết thương rồi.
Tạ Vãn U nói: "Ta nghĩ rồi, cho ngươi xem dấu ấn cũng không sao, nhưng ngươi phải nói rõ, rốt cuộc ngươi muốn xem dấu ấn đó như thế nào, nếu yêu cầu của ngươi quá vô lý thì ta sẽ không đồng ý."
Phong Nhiên Trú nói: "Chỉ cần giống như tối qua, truyền lực lượng của ta vào cơ thể ngươi là được."
Tạ Vãn U: "... Ngươi chắc chứ?" Miêu tả này, sao lại có chút không đúng?
Hơn nữa... Tạ Vãn U nhớ lại cảm giác lực lượng của hắn di chuyển bên trong cơ thể mình tối qua, lúc đó cả người nàng như bị nướng trên lửa, cái cảm giác nóng khủng khiếp thấm vào tận xương tủy, đến bây giờ Tạ Vãn U vẫn không quên được.
Tạ Vãn U gỡ vải thưa của hắn ra, trầm thấp nói: "Không được, lực lượng của ngươi quá nóng... ta chịu không nổi."
Nghe vậy, đầu tiên Phong Nhiên Trú là khó hiểu dựng tai hồ ly lên, sau đó đột nhiên nghĩ ra điều gì, không khỏi bừng tỉnh.
Nữ đệ tử Bích Tiêu này là người có Băng linh căn hiếm thấy, vốn đã khắc với hỏa của hắn rồi, hắn lại truyền lực lượng vào kinh mạch của nàng, đương nhiên sẽ khiến nàng cảm thấy khó chịu.
Bây giờ lực lượng của hắn vẫn chưa hồi phục, nếu Tạ Vãn U không hợp tác, hắn cũng không có cách nào cưỡng ép bắt nàng xem dấu ấn.
Không thể uy hiếp, chỉ có thể dụ dỗ.
Phong Nhiên Trú suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Ngọn lửa ngươi dùng để luyện đan có phải là ngọn lửa cấp cao không?"
Tạ Vãn U không biết hắn hỏi điều này để làm gì, lập tức cảnh giác: "Phải thì sao?"
Phong Nhiên Trú nói thẳng: "Mặc dù ngươi có thiên phú xuất sắc, nhưng với tu vi hiện tại của ngươi, việc điều khiển ngọn lửa cấp cao có lẽ sẽ rất hao tổn tinh thần, vì vậy số lần luyện đan mỗi ngày của ngươi thực ra có giới hạn - ta nói đúng không?"
Tạ Vãn U không biểu lộ cảm xúc gì trên mặt, nhưng trong lòng lại khá kinh ngạc.
Tên hồ ly này biết khá nhiều đấy.
Tạ Vãn U không khỏi nảy sinh một chút tò mò: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
Phong Nhiên Trú nhìn nàng: "Chỉ cần ngươi cho ta xem dấu ấn, ta có thể giúp ngươi, để ngươi có thể luyện chế được nhiều loại đan dược hơn, thế nào?"
Tạ Vãn U sửng sốt.
Để nàng có thể luyện ra nhiều loại đan dược hơn, có nghĩa là tên hồ ly này có cách giúp nàng nâng cao tinh thần lực?
Tạ Vãn U còn chưa kịp mở miệng, hệ thống đột nhiên lên tiếng: [Đồng ý với hắn! Hắn nói thật đấy]
Tạ Vãn U vội vàng hỏi: "Sao lại nói như vậy? Hệ thống, giải thích rõ ràng đi!"
Hệ thống nói rất nhanh: [Tinh thần lực liên quan đến lực lượng của linh hồn, ngọn lửa của hắn vừa vặn có thể rèn luyện linh hồn, tăng cường lực lượng của linh hồn. Chỉ cần hắn dùng lửa rèn luyện cho ngươi nhiều lần nữa, sau này ngươi có thể dùng ngọn lửa của vật nhỏ để luyện chế nhiều loại đan dược hơn, vốn dĩ loại lửa rèn luyện linh hồn này rất khó tìm nhưng hắn lại chủ động đến tận nơi giúp ngươi, đúng là cho không mà!]
Tạ Vãn U:... Thật hiếm khi thấy hệ thống phấn khích như vậy.
Chắc hệ thống sẽ không đến nỗi lừa nàng, những gì nó nói ra cũng hẳn là sự thật.
Tạ Vãn U nghi ngờ nhìn hồ ly trắng, hỏi hệ thống trong đầu: "Ngọn lửa của hắn lợi hại như vậy, còn có thể rèn luyện linh hồn nữa, thiết lập này, sao có cảm giác không giống với một nhân vật qua đường vậy?"
Hơn nữa theo lời hệ thống nói, Phong Nhiên Trú thế mà thực sự có thể chạm vào linh hồn của người khác? Vậy thì "dấu ấn" mà hắn nói, có phải cũng có thể là thật không?
Hệ thống đã bình tĩnh trở lại, nghe thấy câu hỏi của nàng, im lặng một lúc lâu: [Có lẽ lợi hại hơn nhân vật qua đường một chút đi, không rõ lắm, hệ thống ta đây chỉ quan tâm đến vật nhỏ thôi]
Tạ Vãn U:... Ngươi quan tâm đến Tiểu Bạch? Là ai mười ngày nửa tháng không xuất hiện một lần!
Hệ thống sử dụng kỹ năng cũ, giả chết.
Tạ Vãn U gọi mãi không dậy nổi hệ thống đang giả ngủ, bị cảm giác lông xù trên mu bàn tay kéo thần trí trở về.
Phong Nhiên Trú dùng đuôi nhẹ quét một cái vào mu bàn tay nàng: "Ngẩn người cái gì, nghĩ xong chưa?"
Tạ Vãn U định thần, bình tĩnh nói: "Thành giao."
Sau khi nói buổi tối sẽ thử, Tạ Vãn U lại hỏi thêm chuyện khác: "Đúng rồi, sư tôn đã gỡ bỏ lệnh cấm cho ngươi rồi, sao ngươi còn ở Ngọc Anh điện? Không ai sắp xếp một chỗ ở đàng hoàng cho ngươi sao?"
Phong Nhiên Trú nhắm mắt lại: "Sư tôn ngươi còn muốn lấy ta làm bệnh án giảng bài mấy lần, ở đây rộng rãi."
Tạ Vãn U nhớ ra là có chuyện này, đợi đến lần sau độc Phong Nhiên Trú tái phát, chắc lại đến ngày sư tôn nàng mở lớp giảng bài.
Vui vẻ đều là của tông môn nàng, để cho Phong Nhiên Trú làm vật thí nghiệm cho cả tông môn.
Nghĩ đến đây, Tạ Vãn U không nhịn được bật cười.
Phong Nhiên Trú bị cười đến mức phiền lòng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Tạ Vãn U, lạnh lùng nói: "Ngươi đúng là rất giỏi chọc ta tức giận."
Tạ Vãn U vươn tay ra, chân thành nói: "Vậy thì phải làm sao, ngươi cắn ta một cái, giải tỏa cơn giận đi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận