Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 54 -




Đêm đen gió lạnh, toàn bộ Tạ phủ được bao phủ trong ánh trăng, dần dần chìm vào tĩnh lặng.
Thỉnh thoảng có tiếng côn trùng không rõ tên ẩn mình trong bụi cỏ kêu một tiếng, càng làm tăng thêm vẻ tĩnh mịch.
Tạ Vãn U lặng lẽ đi trên con đường nhỏ cỏ mọc um tùm của Tạ phủ, theo trí nhớ đi về phía Ngọc Lan Các của Tạ Nghiên Ngữ.
Dọc đường đi qua hoa lá, không làm kinh động bất kỳ ai.
Là đích tiểu thư của Tạ phủ, lầu các mà Tạ Nghiên Ngữ ở tự nhiên là nơi hoa lệ bậc nhất trong phủ, không chỉ chiếm diện tích lớn mà vị trí cũng cực kỳ tốt, từ xa Tạ Vãn U đã nhìn thấy.
Ngọc Lan Các vẫn sáng đèn, rõ ràng là Tạ Nghiên Ngữ vẫn chưa ngủ.
Tạ Vãn U vận công pháp ẩn nấp, nhẹ nhàng nhảy qua bức tường, lợi dụng bóng đêm che giấu, tránh được hộ viện ở cửa, mò đến bên một ô cửa sổ hé mở.
May mắn thay, ô cửa sổ đó thông thẳng đến phòng ngủ của Tạ Nghiên Ngữ.
Tạ Vãn U nghiêng đầu nhìn vào trong, trong phòng ánh nến lay động, Tạ Nghiên Ngữ đang thoải mái ngồi trước bàn trang điểm, mặc cho nha hoàn phía sau lần lượt tháo trâm cài trên tóc, rồi tháo búi tóc được búi cẩn thận ban ngày, dùng lược chải nhẹ nhàng.
Tiếng nói chuyện rì rầm từ trong cửa sổ truyền ra.
Nha hoàn cười nói: "Tiểu thư thật là da trắng như tuyết, dung mạo như hoa, ngay cả vị Mạc công tử suốt ngày đắm chìm trong việc luyện đan, hôm nay nhìn thấy tiểu thư cũng không thể rời mắt."
Mạc công tử suốt ngày đắm chìm trong việc luyện đan? Tạ Vãn U nghĩ, không phải là Mạc công tử mà nàng quen chứ?
Nếu thực sự là Mạc công tử đó... Tạ Vãn U biết tại sao cậu ta lại nhìn Tạ Nghiên Ngữ rồi.
Đại khái là ánh mắt nhìn kẻ ngốc đi.
Tạ Nghiên Ngữ trong phòng nghe vậy, khẽ hừ một tiếng: "Ta không thích hắn, người này quá mức tùy tiện."
Nha hoàn phụ họa: "Tiểu thư nói đúng, lúc đó Mạc công tử nhìn tiểu thư bằng ánh mắt gì chứ, đôi mắt đó như muốn bốc hỏa, nhìn vào không giống người đàng hoàng."
Tạ Nghiên Ngữ vừa khinh thường vừa đắc ý, soi gương vuốt ve khuôn mặt của mình, không biết nghĩ đến điều gì, bèn từ bi nói: "Thôi, dạo này cha luôn muốn thiết lập quan hệ với Mạc gia, vậy thì ta cũng có thể cho hắn một cơ hội."
Tạ Vãn U: "..." Nàng lại mắc chứng ngại ngùng thay người khác rồi.
Tạ Vãn U khẽ dùng ngón chân cào cào mặt đất, dựng tai lên tiếp tục nghe động tĩnh trong phòng.
Nha hoàn nhỏ giọng nói, giống như nói đến chuyện xấu xa nào đó: “Tiểu thư, đây là đan dược mà Tế Thế các đã làm, nô tì đã lấy về cho người rồi.”
Nghe đến đây Tạ Vãn U nhớ lại, trước đó mấy ngày nhìn thấy Tạ Nghiên Ngữ ở cửa Tế Thế các, chưởng quỹ của Tế Thế các quả thật có nhắc đến chuyện đan dược.
Tạ Nghiên Ngữ nhờ Tế Thế các chế tạo loại đan dược gì? Tạ Vãn U cảm thấy Tạ Nghiên Ngữ không làm chuyện tốt lành gì
Quả nhiên rất nhanh đã truyền đến tiếng cười lạnh của Tạ Nghiên Ngữ: “Thật sự là tiện nghi cho tiện nhân Tạ Vãn U kia. Viên Tuyệt Nhan đan này là ta dùng không ít linh thạch có được.”
Nha hoàn vội vàng dỗ dành: "Mặc dù tốn một ít linh thạch, nhưng chỉ cần ả ta uống viên thuốc này, mặt sẽ mưng mủ, toàn thân lở loét, đến ngày xuất giá sẽ xấu mặt, nghĩ như vậy thì cô nương có vui lòng không?"
Nghe được lời mô tả của nha hoàn, Tạ Nghiên Ngữ giống như đã nhìn thấy cảnh tượng thảm hại của Tạ Vãn U vào ngày đó, giọng nói chậm lại, mím môi nhìn mình trong gương: "Nói cũng đúng, chỉ cần nghĩ đến cảnh ả ta sẽ thảm hại thế nào thì chút linh thạch này cũng chẳng là gì."
Tạ Nghiên Ngữ dùng ngón tay thon dài sơn móng tay đỏ tươi nhấc nắp hộp, liếc nhìn viên Tuyệt Nhan đan bên trong, giọng điệu trở nên lạnh lùng: "Con tiện nhân đó! Cũng có vẻ đẹp yêu mị giống như người nương hồ ly tinh chết sớm kia của mình, ăn viên thuốc này vào xem còn đẹp được nữa không!"
Tạ Nghiên Ngữ nhanh chóng đóng nắp hộp lại, vui vẻ nói: "Thúy Vân, ngày mai ngươi bỏ viên thuốc này vào đồ ăn của Tạ Vãn U, đợi đến ngày ả ta xuất giá, cũng là lúc Tuyệt Nhan đan phát tác, ta muốn cả thành này xem trò cười của ả ta!"
Thúy Vân vui mừng đáp lời, nhận lấy hộp đan dược.
Tạ Nghiên Ngữ lẩm bẩm: “Tạ Vãn U, ta thật sự chịu đủ mùi vị bị ngươi dẫm dưới chân rồi, rõ ràng chỉ là một thứ nữ đê tiện, dựa vào cái gì ngươi lại có thiên phú cao hơn ta? Ngươi cũng không biết mỗi lần xưng tỷ muội với ngươi, ta thật sự cảm thấy buồn nôn…”
“Cũng may, trời xanh công bằng.” Tạ Nghiên Ngữ sung sướng nói: “Tiện nhân thì sẽ có kết quả của tiện nhân, ta làm tỷ tỷ, tất nhiên phải tặng cho ngươi một món quà cuối cùng rồi.”
Tạ Vãn U ở sau cửa sổ nghe hai người này bàn mưu tính kế hãm hại mình, thật sự vô cùng cạn lời.
Sợ là vị đại tiểu thư này đã quên, vinh hoa phú quý của nàng ta, còn có sự phát triển nhanh chóng của Tạ gia, rốt cuộc là do ai mang lại.
Nếu không có nguyên chủ, có lẽ cả đời này của Tạ Nghiên Ngữ cũng không bao giờ được tiếp xúc với linh thạch.
Hình như cuối cùng Tạ Nghiên Ngữ cũng cảm thấy mệt rồi, đứng dậy định đi nghỉ.
Tạ Vãn U không quên mục đích của mình, nàng đến đây là để tìm lại chiếc dây chuyền bị Tạ Nghiên Ngữ cướp mất, thấy Tạ Nghiên Ngữ sắp đi ngủ, Tạ Vãn U liền tính xem có nên mạo hiểm vào phòng tìm kiếm không.
Ngay lúc này, khóe mắt nàng bỗng liếc thấy một luồng ánh sáng đỏ, thu hút sự chú ý của Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U nhìn kỹ lại, phát hiện trên chiếc cổ trắng muốt của Tạ Nghiên Ngữ đang đeo một chiếc dây chuyền màu đỏ, chẳng phải là thứ nàng muốn tìm sao?
Thật đúng là đi mòn gót giày thì không tìm được, đến lúc tìm ra thì lại chẳng mất công.
Tạ Vãn U nghĩ kỹ lại cũng cảm thấy đúng, dù sao đây cũng là thứ nguyên chủ đã lấy được từ trên người Ma tôn, không thể là phàm vật, nói không chừng còn có công dụng giúp tu luyện nữa.
Với loại bảo bối này, Tạ Nghiên Ngữ sẽ không nỡ cất giữ, khả năng cao nhất là sẽ đeo trên người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận