Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 593 -




Tiểu giao long do dự ngẩng nửa người trên, liếc nhìn Tạ Chước Tinh, rõ ràng có chút dao động, nhưng nhìn thấy "Đảo chủ y sư" bên cạnh, cùng với thúc thúc khủng bố có thể đánh bại cha mình, nhóc liền run lên, lui về sau mấy bước nhỏ: "Không, không cần."
Tạ Chước Tinh nghe vậy, đôi tai cụp xuống, có chút chán nản.
Tiểu giao long nhìn thấy bộ dạng này của thú bồn chân, không hiểu sao lại cảm thấy trên người như bị kim châm, chỗ nào cũng không thoải mái.
Đáng ghét, đây nhất định là tà thuật của thú bốn chân!
Tiểu giao long không nhịn được lại tiến lên phía trước một chút, nhưng Tạ Chước Tinh đã bị người thúc siêu mạnh kia bế quay về, nhóc đành phải dừng lại.
Quên đi, nhóc chỉ thèm những đồ ăn ngon của thú bốn chân thôi, không ăn cũng không sao.
Nhóc mới không muốn chơi với thú bốn chân lông trắng đó đâu.
Tiểu giao long nghĩ vậy, cũng lặn trở về đầm nước.
Bên kia, Tạ Vãn U thấy Tạ Chước Tinh ủ rũ, liền động viên nó: "Nếu Tiểu Bạch muốn chơi với Tiểu giao long, có thể chủ động đi tìm nó mà."
Tạ Chước Tinh lắc đầu: "Hắc Đản nói thú bốn chân đều rất kỳ lạ, cho dù Tiểu Bạch đi tìm Hắc Đản, chắc chắn Hắc Đản cũng sẽ không chơi với Tiểu Bạch."
Phong Nhiên Trú chọc đầu nó: "Phải không? Ta thấy vừa nãy các ngươi chơi rất vui mà."
Tạ Vãn U suy nghĩ một chút, an ủi Tạ Chước Tinh: "Vừa nãy chắc là Hắc Đản thấy ta và hồ ly thúc thúc của con ở đây, nên mới không dám tìm con chơi, đợi ngày mai nó đến, chỉ có hai đứa ở cùng nhau, chắc chắn nó sẽ chơi với con."
Đuôi Tạ Chước Tinh không nhịn được mà vẫy vẫy, mong đợi nói: "Thật không ạ?"
"Nương cũng không biết.” Tạ Vãn U giả vờ thâm sâu khó lường: "Có lẽ vậy."
Tạ Chước Tinh không nói gì, nhưng đôi tai dựng thẳng lại đã thể hiện rõ tâm tư của nó.
Phong Nhiên Trú thật sự không nhìn nổi, không biết nghĩ đến điều gì, liền quay sang nói với Tạ Vãn U: "Nàng nhiệt tình quá mức với con hắc giao long kia."
Tạ Vãn U sờ sờ cằm: "Dù sao cũng là thú trấn đảo, xây dựng mối quan hệ tốt là chuyện không sai được."
Đó là một con giao long sắp hóa rồng, thực lực mạnh đến mức có thể đánh với Phong Nhiên Trú mấy hiệp, nếu Khung Uyên đứng về phía bọn họ, chắc chắn sẽ là một trợ lực cực mạnh.
"Không phải chàng dạy ta sao.” Tạ Vãn U nói: "Muốn thu phục một người, phải nắm được điểm yếu của đối phương."
Phong Nhiên Trú "ừ" một tiếng, cúi đầu khen: "Học không tệ."
Tạ Vãn U bị hắn khen một câu, mặt ngoài thì bình tĩnh, giả vờ không chút để ý nắm lấy một ngón tay của hắn, lắc qua lắc lại.

Hoàng hôn buông xuống, Tạ Vãn U nhóm lửa trại bên bờ biển, sau đó đặt vỉ nướng lên rồi nướng hải sản.
Tạ Chước Tinh ngồi xổm dưới chân nàng, ngửi thấy mùi mực nướng thơm phức mà nước miếng cứ chảy ròng ròng.
Tạ Vãn U nướng xong một xiên, thổi nguội rồi đưa đến bên miệng nó: "Tiểu Bạch, nếm thử xem."
Tạ Chước Tinh vẫy đuôi, há miệng cắn một miếng, nhai vài cái rồi đột nhiên ngã phịch xuống bãi cát.
Tạ Vãn U giật mình, vội vàng ngồi xổm xuống: "Tiểu Bạch, sao thế!"
Tạ Chước Tinh mơ màng nói: "Tiểu Bạch, bị ngon quá nên ngất xỉu."
Tạ Vãn U: "?"
Tạ Vãn U vừa buồn cười vừa bất lực, quay sang hỏi Phong Nhiên Trú: "Nó học ở đâu ra vậy?"
Phong Nhiên Trú liếc nhìn nó: "Hầu như đồ ăn ở Ma Vực đều không thể tả nổi, mỗi lần ăn phải đồ khó ăn, nó đều nằm giả vờ chết, dần dần thành thói quen..."
Tạ Vãn U: "..."
Tiểu Bạch, con chịu khổ rồi!
Tạ Chước Tinh được Tạ Vãn U đút ăn đủ thứ, chẳng mấy chốc đã no căng bụng, cả người nằm lăn ra bãi cát, an nhiên hóa thành một chiếc bánh mèo.
Ngay lúc này, Tạ Chước Tinh đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt.
Nương đang nói chuyện với hồ ly thúc thúc, hình như không để ý, Tạ Chước Tinh tự mình bò dậy, tò mò nhìn về phía bụi cây không xa.
Hoàng hôn buông xuống, màn đêm cũng từ từ hạ xuống, ánh sáng trên đảo đã hơi tối, mượn chút ánh sáng còn sót lại, Tạ Chước Tinh nhìn thấy một đôi mắt đỏ nhỏ ẩn hiện trong bụi cây.
Nó giật mình, toàn thân dựng hết cả lông.
Nó cảnh giác lùi lại vài bước, nhưng ngay sau đó, lại thấy một cái miệng quen thuộc thò ra khỏi bụi cây, phát ra một âm thanh nhỏ như tiếng muỗi vo ve: "Ném... vào."
Ném cái gì?
Tạ Chước Tinh lấy hết can đảm đi tới lắng nghe, cuối cùng cũng nghe rõ giọng nói đó.
Con quỷ tham ăn trong bụi cây phát ra âm thanh như một con quỷ đói: "Thả vào miệng ta!!"
Tạ Chước Tinh: "..."
Tạ Chước Tinh vô cùng kinh ngạc, nhất thời ngây ra tại chỗ.
Cho đến khi phản ứng lại được sinh vật lạ đang ẩn núp trong bụi cây là ai, nó mới ngạc nhiên bước tới, nhỏ giọng hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"
Tiểu giao long ngẩng đầu giao, có lý chẳng sợ nói: "Cả tòa đảo này đều là lãnh địa của tiểu gia, tiểu gia đi dạo khắp nơi thì sao?"
Tạ Chước Tinh ngơ ngác đáp một tiếng "Ồ", hai thú non nhìn nhau một lúc. Lúc đầu, Tiểu giao long còn có thể duy trì dáng vẻ bá vương, ngẩng đầu kiêu ngạo, nhưng mùi thơm của đồ nướng không ngừng lọt vào mũi nhóc, Tiểu giao long chống đỡ một lúc, cuối cùng cũng phải chịu thua, lúng túng hỏi: "Các ngươi đang ăn gì vậy, thơm quá, có thể cho ta ăn một miếng không?"
Tạ Chước Tinh nhiệt tình vẫy đuôi: "Là hải sản nướng, ngươi muốn ăn không, chúng ta cùng ăn."
Tiểu giao long sợ hãi liếc nhìn bóng lưng của Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú, có chút không dám tiến đến, Tạ Chước Tinh nhìn là biết Tiểu giao long đang nghĩ gì, nghiêm túc nói với nhóc: "Không cần sợ, nương ta và hồ ly thúc thúc đều không ăn giao long đâu, sẽ không nướng ngươi đâu ~"
Tiểu giao long vẫn do dự không tiến lên, Tạ Chước Tinh dứt khoát ngậm lấy chóp đuôi của nhóc, nửa kéo nửa lôi đưa nhóc đến trước mặt Tạ Vãn U, thấy Tiểu giao long xấu hổ muốn chết định chuồn đi, nó còn dùng vuốt giữ nhóc lại: "Nương, Tiểu Bạch có thể chia hải sản nướng cho Hắc Đản không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận