Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 613 -




Tạ Vãn U cười trừ đưa bàn tay lành lặn ra: "Sư tôn, chúng con chỉ chơi đùa thôi."
Huyền Du Đạo Nhân sửng sốt, phản ứng lại mình bị đồ đệ diễn kịch, trong nháy mắt nổi giận, gõ thật mạnh vào đầu Tạ Vãn U: "Con nhóc thối này! Lừa sư tôn quay như chong chóng!"
Tạ Vãn U ôm đầu không dám nói gì.
Phong Nhiên Trú thiếu chút nữa bị nàng vu oan giá họa lại rất vui vẻ, bình tĩnh thốt ra hai chữ: “Đáng đời.”

Sau khi kiểm tra lần cuối, Huyền Du Đạo Nhân cho biết tình trạng cơ thể của Ma Tôn không mấy khả quan.
“Con thấy viên thuốc này không?” Huyền Du Đạo Nhân cầm lấy viên thuốc trong tay đưa cho Tạ Vãn U xem: “Đây chính là bán thành phẩm ta đã nói đấy, không thể dùng thuốc trước kia nữa, tác dụng phụ quá lớn, chỉ có thể dùng loại này để kéo dài bệnh tình.”
Tạ Vãn U nhận lấy viên thuốc, lòng có chút nặng trĩu: “Nếu dùng bán thành phẩm này, có thể kéo dài được đến mức nào?”
Huyền Du Đạo Nhân cau mày, sắc mặt không mấy tốt: “Nếu dùng thuốc trước kia, thì khoảng mười năm nữa, hắn sẽ phát bệnh hoàn toàn, tuy loại thuốc này có tác dụng phụ nhỏ hơn, nhưng cũng chỉ có thể kéo dài được thêm bốn năm năm.”
“Chủ yếu là tình hình của Ma Tôn quá phức tạp." Huyền Du Đạo Nhân lắc đầu: “Dù sao cũng là huyết thống lai tạp của nhiều thần thú… Đối với những người lai tạp bình thường, thì bán thành phẩm này ít nhất cũng có thể kéo dài thêm vài chục năm.”
Tạ Vãn U nắm chặt lọ thuốc trong tay: “Còn mười lăm năm… Chỉ cần ta tìm được dược liệu chính có thể thay thế Thiên Cừ Liên, thì nhất định sẽ kịp.”
Bạch hổ dùng trán cọ nàng một cái, rõ ràng người sắp đến ngày tàn là hắn, nhưng giọng điệu của hắn lại rất bình tĩnh: “Sẽ có cách thôi, còn mười lăm năm, không cần quá vội.”
Tạ Vãn U ôm đầu hổ của hắn, thở dài: “Sao ta có thể không vội được?”
Tạ Vãn U không dám nghĩ đến cảnh tượng sau khi Phong Nhiên Trú rời đi, nàng chớp mắt, miễn cưỡng đè nén nỗi khó chịu trong lòng.
Phong Nhiên Trú biết Tạ Vãn U đang sợ điều gì, hắn cõng nàng ra khỏi cửa.
Tạ Vãn U không mấy hứng thú: “Đi đâu vậy?”
Phong Nhiên Trú nói: “Về nhà.”
Bọn họ cùng Tiểu Bạch đi qua pháp trận ở sau núi Bích Tiêu Đan Tông, trở về Ma cung.

Tạ Vãn U đã từ lâu không trở về Ma cung.
Ma cung do Phong Nhiên Trú cẩn thận xây dựng lại vẫn đẹp như một bức tranh. Tạ Vãn U trở về đây, vô thức cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Phong Nhiên Trú gọi Ma cung là "nhà", trong lòng nàng cũng nghĩ như vậy.
Tạ Vãn U đưa tay vuốt ve những bông hoa đang nở rộ, quay đầu ngắm nhìn cảnh vật trong Ma cung.
Đối với Tạ Vãn U, nàng đã rời khỏi Ma cung từ lâu, nhưng đối với Tạ Chước Tinh, nó mới chỉ rời đi vài ngày.
Trước đây, Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú đều bận rộn với công việc riêng, thường không thể gặp mặt trong thời gian dài, Tạ Chước Tinh chỉ có thể đi theo một trong hai người, bây giờ cuối cùng bọn họ đã có thể cùng nhau trở về Ma cung, Tạ Chước Tinh rất phấn khích, ở trong lòng Tạ Vãn U cũng không ở yên, vui vẻ chạy vòng quanh Bạch hổ.
Phong Nhiên Trú thấy nó vướng víu, nhân lúc nó chạy tới trước mặt, cố ý đè một chân xuống.
Đương nhiên Tạ Chước Tinh không tránh được chân của hắn, sợ hãi kêu lên một tiếng "gừ", bị hắn đè thành bánh mèo nhỏ.
Tạ Vãn U vội vàng cúi xuống nhìn nó, lo lắng nói: "Đừng dẫm Tiểu Bạch bẹp dí."
"Không dẫm bẹp được.” Phong Nhiên Trú lạnh lùng nói: "Một thân xương Kỳ lân của nó cứng lắm."
Tạ Vãn U: "..." Cho dù không dẫm hỏng thì cũng không thể giẫm lên đứa trẻ.
Thật sự không có tình thương của cha.
Tạ Vãn U lật người xuống khỏi lưng hắn, đau lòng nhặt đứa nhỏ lên, xoa thành hình tròn lông xù.
Tạ Chước Tinh giũ lông, tức giận trèo lên vai nàng, ở bên tai nàng thì thầm: "Chờ Tiểu Bạch lớn lên, Tiểu Bạch cũng sẽ dẫm bẹp hồ ly thúc thúc!"
Bạch hổ khinh thường khịt mũi một tiếng, lúc đi ngang qua Tạ Vãn U, không nặng không nhẹ dùng đuôi vỗ vào đứa trẻ một cái.
Họ cùng nhau đến địa cung, trong địa cung chất đống linh thạch cực phẩm như núi, Phong Nhiên Trú định để đứa trẻ ăn nhiều linh thạch cực phẩm một chút, tích trữ năng lượng cho việc tiến giai sau vài ngày nữa.
Tạ Vãn U ngồi xổm ở bên cạnh, nhìn đứa trẻ lông xù ôm linh thạch cắn từng miếng lớn, không nhịn được xoa đầu nhỏ của nó, ngẩng đầu hỏi Phong Nhiên Trú: "Tiểu Bạch còn khoảng ba bốn ngày nữa là bắt đầu tiến giai phải không?"
Phong Nhiên Trú cũng ngồi xổm xuống bên cạnh đứa trẻ, quan sát kỹ nó một lúc, đưa ra câu trả lời khẳng định: "Ừ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra."
"Vậy bên Yêu tộc thì sao?" Tạ Vãn U thấy khó xử: "Thời gian tiến giai của Tiểu Bạch là mười lăm ngày, có phải cần chàng luôn trông chừng không?"
Tình hình của Tiểu Bạch rất đặc biệt, lần đầu tiên tiến giai đã thất bại, Tạ Vãn U có chút không yên tâm, sợ nó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trong quá trình tiến giai lần thứ hai.
Nhưng chuyện đi Yêu giới cũng nhất định phải thực hiện, không chỉ nàng phải đi tìm dược liệu có thể thay thế Thiên Cừ Liên, mà Phong Nhiên Trú cũng phải nhân lúc Yêu tộc hỗn loạn mà chia một chén canh, kéo bè kéo cánh với Yêu tộc.
Không giống như sự phiền muộn của Tạ Vãn U, hình như Phong Nhiên Trú đã có đối sách từ trước, sau khi đưa nàng ngồi xuống trên núi linh thạch, liền giải thích về vấn đề tiến giai của đứa trẻ: "Mười hai ngày đầu của lần tiến giai thứ hai là ổn định nhất, nguy hiểm là ba ngày cuối cùng, ba ngày cuối cùng là kỳ hóa vũ, năng lượng dao động lớn, có khả năng xuất hiện tình trạng hỗn loạn sức mạnh, lúc này cần can thiệp."
Tạ Vãn U hỏi: "Can thiệp như thế nào?"
Tạ Chước Tinh cũng ngừng gặm linh thạch, ngẩng mặt lên nghiêm túc nhìn hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận