Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 631 -




Đến tối, hung thủ giết Lục hoàng tử vẫn chưa có manh mối.
Lục hoàng tử đã chết, chất độc dùng với Yêu Hoàng cũng không thể thu hồi, việc cấp bách hiện tại là phải nhanh chóng tìm ra con rối tiếp theo có thể sử dụng được.
Sau khi thương lượng, mấy thành viên cấp cao Tiên Minh quyết định sẽ hợp tác với Bát hoàng tử.
Tối hôm đó, Tạ Vãn U trở về phòng, kể đơn giản với Phong Nhiên Trú về chuyện giữa Miểu Nguyệt và Nhị hoàng tử.
Nghe xong, Phong Nhiên Trú im lặng một cách đầy đáng ngờ, sau đó bình tĩnh nói: "Nếu vậy thì ta có thể hiểu được hành động của Nhị hoàng tử rồi."
Chủ đề chuyển hướng hơi nhanh, Tạ Vãn U không khỏi nghi ngờ hỏi: "Hành động gì?"
Giọng điệu của Phong Nhiên Trú không hề có chút áy náy, thậm chí còn mang theo một chút ý cười đầy ác ý: "Đêm qua, ta đã phái người theo dõi Lục hoàng tử, định đánh cho hắn ta gãy tay gãy chân, kết quả lại thấy...."
Lúc đầu Tạ Vãn U kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy bất lực: "Kết quả là, chàng đã nhìn thấy toàn bộ quá trình Lục hoàng tử bị hại? Chờ đã - nói như vậy, chính Nhị hoàng tử đã giết Lục hoàng tử, vậy mà lại là giết người vì tình!"
Phong Nhiên Trú "ừm" một tiếng đầy ẩn ý, hiển nhiên cũng rất kinh ngạc với sự thật: "Rõ ràng là Nhị hoàng tử đã căm ghét Lục hoàng tử từ lâu, mà hành vi của Lục hoàng tử đêm qua đã chọc giận Nhị hoàng tử đến cực điểm... nên Lục hoàng tử mới chết."
Tạ Vãn U hoàn toàn im lặng.
Cho dù Lục hoàng tử có trốn thoát được sự ám sát của Nhị hoàng tử, thì cũng không thể tránh khỏi trận đòn đau của Ma Tôn, điều này nói rõ điều gì? Điều này chứng tỏ làm hồ ly thì không được vừa xấu vừa trăng hoa.
Lục hoàng tử chết không oan, điều khiến Tạ Vãn U ngạc nhiên là sự dứt khoát tàn nhẫn của Nhị hoàng tử khi ra tay: "Chàng nói Nhị hoàng tử giết Lục hoàng tử, là tức thời nảy sinh ý định, hay là có mưu đồ từ trước?"
"Đại khái là tức thời nảy sinh ý định." Phong Nhiên Trú trả lời: "Hắn xử lý thi thể của Lục hoàng tử quá cảm tính, theo ta thấy thì quá vội vàng, không hủy thi diệt tích, sớm muộn gì Lão Yêu Hoàng cũng sẽ điều tra ra hắn."
Tạ Vãn U gật đầu, đồng tình với lời nói của Phong Nhiên Trú.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Mục tiêu tiếp theo của Tiên Minh là Bát hoàng tử, chàng đã có mục tiêu chưa?"
Phong Nhiên Trú khựng lại rồi đáp: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta sẽ hợp tác với Nhị hoàng tử."
Tạ Vãn U hứng thú hỏi: "Tại sao, chỉ vì hắn giết người đủ tàn nhẫn sao?"
"Không phải." Giọng điệu của Phong Nhiên Trú mang theo ý cười, kéo dài giọng: "Bởi vì —-- Nhị hoàng tử là một kẻ yêu vào thì ngu ngốc."
Tạ Vãn U: "???"
Phong Nhiên Trú đúng lúc thu lại giọng điệu trêu chọc, nghiêm túc nói: “Nhị hoàng tử từng bị các hoàng tử khác ngược đãi, ngay cả Yêu Hoàng cũng từng làm những chuyện không hay với hắn ta, vì thế, hắn ta rất căm ghét hoàng thất Yêu tộc, luôn mong hoàng thất Yêu tộc bị diệt vong, hợp tác với hắn ta, chúng ta có thể thu được nhiều lợi ích hơn từ Yêu tộc, bởi vì hắn ta không hề quan tâm đến Yêu tộc.”
Tạ Vãn U phân tích theo mạch suy nghĩ của hắn: "... Thực ra người hắn ta quan tâm nhất là Miểu Nguyệt, hắn ta muốn nắm giữ quyền lực tối cao cũng chỉ để bảo vệ nàng ấy tốt hơn?"
Phong Nhiên Trú nói: "Đương nhiên, nhân phẩm của Nhị hoàng tử thế nào, ta cần tự mình kiểm tra khi thương lượng với hắn ta."
"Được rồi." Tạ Vãn U thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Chúc chàng thành công!"
...
Trăng lên cao giữa trời, ánh trăng lạnh lẽo màu trắng ngà chiếu qua cửa sổ vào phòng, để lại những bóng cây đen đung đưa trên mặt đất.
Miểu Nguyệt nằm quay lưng về phía cửa, nghe thấy tiếng mở cửa nhưng không nhúc nhích.
Cho đến khi một đôi tay nóng bỏng chạm vào eo nàng, nàng mới quay người lại, dùng sức đẩy tay hắn ra khỏi eo.
Loan Trạm khàn khàn nói: "Miểu Miểu, kỳ phát tình của nàng hết nhanh vậy sao?"
Miểu Nguyệt kéo chăn trùm kín mình, trừng mắt nhìn hắn: "Ai cho phép ngươi gọi ta là Miểu Miểu hả, còn muốn chiếm tiện nghi à, cút đi!"
Bị Miểu Nguyệt mắng, Loan Trạm không hề xấu hổ, bình tĩnh cúi người kéo chiếc chăn mà Miểu Nguyệt đang trùm.
Miểu Nguyệt chui thẳng vào trong chăn, giọng nói cũng trở nên ngột ngạt: "Đi ra, ta không muốn nhìn thấy ngươi."
Loan Trạm thở dài như có như không, u ám nhìn chiếc chăn kia: "Cái gì cũng dám ăn, không sợ bị người ta hại sao?"
Nghe xong câu này, Miểu Nguyệt đột nhiên vén chăn, nhảy dựng lên, không tin nhìn hắn: "Ngươi theo dõi ta!?"
Loan Trạm ngẩng đầu nhìn Miểu Nguyệt cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào mình, giọng trầm xuống: "Trong cung Yêu tộc nguy hiểm như vậy, ai cũng không có ý tốt với nàng, nếu không theo dõi nàng, lúc Lục hoàng tử bắt nạt nàng, ta làm sao có thể kịp thời chạy đến?"
"Ngươi! Ngươi..." Miểu Nguyệt tức giận dậm chân, chỉ vào mũi hắn mắng lớn: "Loan Trạm, ngươi là đồ khốn nạn!"
Loan Trạm nhìn nàng nhảy nhót khắp giường vì tức giận, liên tục đạp chân như thỏ. Hầu kết hắn hơi chuyển động, bàn tay to lớn âm thầm nắm lấy mắt cá chân nàng: "Ta không đụng vào nàng, đừng giận."
"Vấn đề là ở chỗ này sao!" Miểu Nguyệt giật mình như bị bỏng, vội vàng giật chân, ném tay hắn đang bám vào chân mình ra, gần như thét lên: "Ai bảo ngươi theo dõi ta, Loan Trạm, ngươi thật sự là một kẻ biến thái!"
Loan Trạm đứng dậy, mặt không biểu cảm: "Không phải nàng đã sớm biết ta là người như thế nào sao, cho dù ta là kẻ biến thái thì cả đời này nàng cũng không thể thoát khỏi ta được."
Miểu Nguyệt thật sự không chịu nổi hắn nữa, lao tới đấm đá hắn.
Bị nàng cắn vào cánh tay, Loan Trạm vẫn không thay đổi biểu cảm, đưa tay kia vuốt nhẹ mái tóc nàng, giọng điệu trở nên đe dọa: "Ta nể mặt nàng mới không ra tay với nàng ta, nếu nàng ta dám động tay động chân vào thuốc của nàng, ta lập tức giết nàng ta.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận