Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 572 -




Những khối u ác tính không nghe lời, chắc chắn phải nhổ tận gốc.
Tạ Vãn U cúi nhìn Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão, mỉm cười nhẹ.
Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão chính là gián điệp của Tiên minh mà vị Đảo chủ hấp hối đã chính miệng nói cho nàng.
Người kích động các đệ tử đảo Bồng Lai chống đối, dẫn đầu đến bao vây nàng, chắc chắn là hai lão già này.
Tứ trưởng lão là người biết co giãn, có lẽ nhận ra Tạ Vãn U không phải là kẻ dễ chọc, lập tức thay đổi giọng điệu: "Kiếm chủ, chúng ta vẫn nên nói chuyện tử tế với nhau, ngươi cần gì phải làm mọi người đều khó xử như vậy, nếu để Minh chủ biết được thì ngươi cũng chẳng có lợi ích gì đâu.”
Nhị trưởng lão cũng căm hận nói: "Mau giải độc cho chúng ta! Chúng ta là trưởng lão của đảo Bồng Lai, ngươi dám làm càn như vậy, coi tôn ti trật tự ra gì? Đơn giản là không để chúng ta vào mắt!”
Các đệ tử khác của đảo Bồng Lai cũng đồng thanh hưởng ứng, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.
"Ngươi dám làm chúng ta bị thương, sau này đừng mơ mà bước vào đảo Bồng Lai nửa bước.”
"Vẫn mơ làm Đảo chủ à, phi! Đảo chủ của chúng ta sẽ không bao giờ hại đệ tử!"
"Nhanh giải độc đi! Nếu chúng ta chết, với tư cách Đảo chủ danh nghĩa, ngươi nghĩ ngươi sẽ được yên ổn sao!"
Tạ Vãn U liếc mắt nhìn bọn họ, không vội vàng lấy ra một cái ghế từ trong túi càn khôn, ngồi xuống, nhàn nhã nói: "Ta thấy các người vẫn chưa hiểu rõ tình huống bây giờ."
Giọng nói của nàng chứa chút ý cười, nhưng đôi mắt lại không chút vui vẻ: "Một lũ quân cờ bị Tiên minh vứt bỏ, cũng có tư cách đàm phán với ta sao?"
Mọi người như bị đả kích sắc mặt đều cứng đờ.
Tạ Vãn U lạnh giọng nói: "Nếu không phải ta cầu xin Minh chủ Tiên minh, nhận lấy cái bãi rác đảo Bồng Lai này, thì bây giờ các người đã bị xử lý sạch sẽ rồi, thế mà các ngươi lại lấy oán trả ơn, ta thấy các người thật sự muốn chết."
Cả hiện trường đều im lặng một lúc, một đệ tử Bồng Lai lại cứng cổ hét lên: "Chúng ta có cầu cứu ngươi sao? Rõ ràng ngươi có ý đồ chiếm đoạt vị trí Đảo chủ Bồng Lai, nên mới ép chết Đảo chủ, nhân đó quy phục Minh chủ Tiên minh!"
Nhị trưởng lão nhướn mày, cảnh cáo: "Vĩnh Thiêm, im miệng!"
Vĩnh Thiêm phẫn nộ: "Tại sao bắt ta im miệng, việc xấu nàng làm, còn không được nói nữa à."
Vĩnh Thiêm lạnh cười: "Được, giết ta đi! Dù sao ta cũng chịu đủ rồi, từ lâu đã muốn chết rồi!"
Các đệ tử Bồng Lai khác nghe vậy, sắc mặt của bọn họ đều khác nhau.
Tuy rằng bọn họ giận dữ gây sự với Tạ Vãn U, nhưng cũng không phải ai cũng muốn chết, còn sống được, ai lại muốn chết?
Bọn họ đột nhiên lo sợ, lời Vĩnh Thiêm sẽ khiến Tạ Vãn U nổi giận, thật sự ra tay giết chóc, ảnh hưởng đến tính mạng bọn họ.
Nhưng Tạ Vãn U lại lắc đầu, khóe môi nhếch lên: "Không, ta sẽ không để các ngươi chết, ta chỉ phá hủy tu vi các ngươi, rồi lấy cớ dọn dẹp môn phái, ném các người xuống biển làm mồi cho cá thôi."
Nàng đứng dậy, ngón tay chỉ về phía Vĩnh Thiêm: "Nếu ngươi đã muốn chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi, đầu tiên phá hủy tu vi của ngươi."
Lúc này, Vĩnh Thiêm mới thực sự sững sờ, thấy Tạ Vãn U thật sự tiến về phía mình, hắn ta hoảng hốt: "Ngươi... Ngươi..." Ngươi thật sự làm sao!
Tạ Vãn U nhấc cổ áo của hắn ta lên, mặc kệ Vĩnh Thiêm hoảng sợ chống cự, nhét một viên đan vào miệng hắn ta.
Ngay giây tiếp theo, Vĩnh Thiêm kêu lên một thảm thiết như tiếng heo bị giết, sau đó, tất cả mọi người đều cảm nhận rõ ràng, vô số linh khí từ trong cơ thể Vĩnh Thiêm tản ra, cảnh giới của hắn ta thế mà bắt đầu tụt lùi từng chút một!
Tất cả mọi người: “!!!”
Má nó, những gì Tạ Vãn U nói đều là thật! Nàng thực sự làm được!
Lúc này, tất cả mọi người mới hiểu sâu sắc, một Luyện đan sư biết chế độc đáng sợ đến nhường nào.
Chết đi thì thôi, đau khổ chỉ là tạm thời, nhưng nếu phế bỏ tu vi của bọn họ, khiến bọn họ trở thành phế nhân mà ai cũng có thể bắt nạt, không bao giờ có thế tu thành đại đạo, vậy đối với một tu sĩ mà nói, đó mới chính là hình phạt đau đớn nhất.
Chính vì vậy, lúc nãy Vĩnh Thiêm còn kiên cường bất khuất khi phát hiện ra cảnh giới của mình thực sự tụt xuống một cảnh giới lớn, lập tức quỳ sụp xuống, nhanh chóng nói: “Ta sai rồi, ta sai rồi!”
Tạ Vãn U: “Ngươi nhận lỗi với ai?”
Vĩnh Thiêm nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn nhục nhã mở miệng: “Tạ… Tạ đảo chủ, ta sai rồi.”
Tạ Vãn U buông cổ áo hắn ta ra, để hắn ngã xuống đất, nhìn quanh: “Bây giờ, còn ai muốn chết nữa không?”
Bốn phía đều yên tĩnh, không ai dám lên tiếng nữa.
Vì vậy Tạ Vãn U lại quay về trước mặt Nhị trưởng lão có vẻ mặt khó coi: "Ngươi là Nhị trưởng lão phải không, ngươi muốn chết sao?"
Một câu “Muốn giết thì giết” của Nhị trưởng lão nghẹn trong cổ họng.
Ông ta biết bây giờ mình như cá nằm trên thớt, có thể tùy ý để Tạ Vãn U muốn làm gì thì làm, chỉ cần ông ta nói vậy, Tạ Vãn U sẽ thực sự ra tay không chút nương tình.
Cách tốt nhất chỉ có thể là trước tiên cúi đầu chịu thua, đợi khôi phục khả năng hành động, ngày khác sẽ báo thù Tạ Vãn U vì chuyện hôm nay.
Cuối cùng Nhị trưởng lão cũng khó khăn nặn ra một câu: "Vừa rồi đã đắc tội với Đảo chủ, xin Đảo chủ thứ lỗi.”
Tạ Vãn U cười một tiếng, quay đầu nhìn sang bên cạnh: "Vậy những trưởng lão khác nghĩ thế nào?".
Ba trưởng lão còn lại nhìn nhau, sắc mặt u ám.
Bọn họ có thể nghĩ thế nào, lúc vừa đối mặt đã bị Tạ Vãn U hạ độc thì bọn đã hoàn toàn mất đi quyền chủ động.
Ban đầu, bọn họ còn có suy nghĩ rất tốt, dựa vào số đông ép Tạ Vãn U phải rút lui... nhưng giờ thì lại tụ tập lại dâng thức ăn lên miệng nàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận