Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 620 -





Tạ Chước Tinh nhẹ nhàng đi qua cửa sổ, bay đến bàn của Tạ Vãn U.
"Tiểu Bạch về rồi à." Tạ Vãn U khép cuốn sách trong tay, vẫy tay với nó, Tạ Chước Tinh bay vào lòng nàng, được nàng nhẹ nhàng vuốt ve đầu.
Tạ Vãn U thấy đứa nhỏ không vui, không khỏi đoán: "Là vì phải lâu lắm mới gặp lại Hắc Đản nên không vui sao?"
"Vâng.” Tạ Chước Tinh dùng chân ôm lấy một ngón tay của nàng, ngẩng mặt lên nói: "Hơn nữa Tiểu Bạch cũng nhớ nương."
"Nương cũng nhớ Tiểu Bạch.” Tạ Vãn U hôn lên đầu nó: "Nhưng chỉ khi tìm được dược liệu mới, nương mới có thể cứu hồ ly thúc thúc và Tiểu Bạch được, vì vậy nương nhất định phải đi, đợi Tiểu Bạch ngủ dậy, sẽ có thể gặp lại nương."
Tuy Chước Tinh không nỡ, nhưng nó hiểu được việc nhẹ việc nặng, nghiêm túc gật đầu: "Vậy Tiểu Bạch sẽ cố gắng tiến giai, đợi nương và hồ ly thúc thúc trở về."

Thời gian Phong Nhiên Trú ước tính không sai, rạng sáng, Tạ Chước Tinh đã vào trạng thái tiến giai.
Phong Nhiên Trú ôm nó đến địa điểm đã bố trí sẵn, đó là một nơi cực kỳ nóng, Hỏa linh khí rất dồi dào, có thể đảm bảo sau khi đứa trẻ tiến giai thành công sẽ kịp thời hấp thụ linh khí để làm đầy kinh mạch.
Tạ Vãn U nhìn đứa trẻ trắng như tuyết dang rộng đôi cánh màu vàng nhạt, tự mình bọc chặt thành một cục, biến thành một cái kén vàng nhỏ, ánh sáng trắng lướt trên cái kén, tạo thành từng dòng linh lưu.
Phong Nhiên Trú nắm tay Tạ Vãn U: "Tiểu Bạch bắt đầu tiến giai rồi."
Tạ Vãn U hít một hơi thật sâu: "Chúng ta cũng nên đi làm những gì chúng ta nên làm rồi."
Chỉ cần bọn họ về kịp, có lẽ sẽ không bỏ lỡ ngày Tiểu Bạch hóa hình.

Vào đầu tháng bảy, trong lúc chính trị trở nên phức tạp, Yêu cung liên tiếp đón tiếp mấy vị khách quý.
Mặc dù biết kẻ đến không có ý tốt, nhưng Yêu Hoàng vẫn phải tỏ ra tử tế, ngày đó liền bày tiệc khoản đãi, tẩy trần cho các vị khách.
Yêu cung chiếm diện tích rộng lớn, mọi công trình kiến trúc và trang trí trong cung đều vô cùng xa hoa, chỉ tính riêng số cung nhân qua lại cũng không biết bao nhiêu, bọn họ im lặng đi lại trong cung điện rộng lớn, giống như một nhóm kiến thợ cần cù, duy trì hoạt động của cả tổ kiến.
Trên đường đi, Tạ Vãn U không ngừng ngắm cảnh vật trong Yêu cung, luôn nhịn không được so sánh với Ma cung.
Hoàng thất Yêu tộc xa hoa thì đúng là xa hoa, nhưng ý khoe của quá rõ ràng, phô trương, cố tình bày biện tất cả những thứ xa hoa lên bề mặt, giống như cách làm của mấy nhà giàu mới nổi, nhìn nhiều sẽ thấy quê mùa.
Rõ ràng Ma Tôn có gu thẩm mỹ tốt hơn một chút.
Tạ Vãn U âm thầm chê bai Yêu cung một phen, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như nước.
Lúc này, một vị trưởng lão của Tiên Minh bên cạnh nàng cảnh giác lên tiếng: "Ma Tôn cố tình đến vào thời điểm các hoàng tử tranh giành ngôi vị, còn trùng ngày với Tiên Minh, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy, e là cố tình gây khó dễ cho Tiên Minh, mọi người hãy cẩn thận, đừng trúng kế của tên ma đầu đó."
"Đặc biệt là Tạ đảo chủ.” Trưởng lão Tiên Minh cố ý chỉ đích danh Tạ Vãn U, mặt lạnh như tiền, vẻ mặt nghiêm trọng: "Trước đây Tạ đảo chủ đã nhiều lần giao chiến với Ma Tôn, tên ma đầu đó chắc chắn vẫn còn hận trong lòng, khó tránh khỏi việc sẽ trả thù trong yến tiệc lần này."
Tạ Vãn U ngước mắt lên, không để ý lắm: "Thì sao, chẳng lẽ hắn còn dám giết ta ngay trong yến tiệc sao?"
Quả là trẻ người non dạ không sợ gì cả, vị trưởng lão Tiên Minh kia giật giật khóe mắt, thầm mắng Tạ Vãn U không biết tự lượng sức mình.
Nàng chỉ là một tu sĩ Hợp Thể kỳ, ngay cả một ngón tay của Ma Tôn cũng không đánh lại được, tự tin ở đâu mà cho rằng Ma Tôn sẽ không ra tay với nàng?
Thật sự là được Minh chủ nuông chiều hư hỏng...
Trưởng lão Tiên Minh khinh thường Tạ Vãn U, nhưng vẫn phải nể mặt Minh chủ, đành phải nhịn tức nhắc nhở Tạ Vãn U, khuyên nàng nhất định phải kiềm chế tính tình trong yến tiệc sắp tới, không được công khai đối đầu với Ma Tôn nữa, nếu không mạng nhỏ của nàng cũng không đủ đền tội đâu.
Tạ Vãn U miễn cưỡng đáp lời, rõ ràng là không để lời ông ta vào tai, các trưởng lão Tiên Minh thấy vậy tức giận trong lòng, thầm chửi rủa.
Đồ vô dụng chính là đồ vô dụng, lời hay chẳng thể khuyên được ma quỷ!
Các thành viên phái đoàn sứ giả khác nghe thấy cuộc đối thoại của họ, cũng lặng lẽ lộ ra vẻ khinh thường sau lưng Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U chỉ là một hậu bối, chỉ vì có được kiếm Phất Sương mà
trong một đêm ở Tiên Minh, nàng tiến từng bước, vượt qua không ít tông môn lão luyện. Dù nhiều Tông chủ không nói ra nhưng trong lòng đều rất không phục.
Do đó, không ít Tông chủ trong đoàn sứ giả đều mong Tạ Vãn U tiếp tục làm bậy, tốt nhất là bị Ma Tôn giết chết tại chỗ.
Tất nhiên Tạ Vãn U biết họ nghĩ gì, vẫn ung dung tiến lên, làm như không biết.
Nàng thích nhìn bộ dạng ghét nàng nhưng không làm gì được của những lão già này.
Chỉ có Khung Uyên đi theo sau nàng mới lộ vẻ kỳ lạ, khó khăn lắm mới kìm được khóe miệng, miễn cưỡng không để lộ vẻ khác thường.
Lần này đi Yêu tộc, Khung Uyên đi theo, không chỉ vì Tạ Vãn U hiện là Đảo chủ đảo Bồng Lai, bảo vệ nàng là trách nhiệm của thú trấn đảo, mà còn vì Khung Uyên muốn báo đáp ân tình Tạ Vãn U đã cứu Tiểu giao long.
Nếu không phải Tạ Vãn U phát hiện ra sự khác thường trên người Tiểu giao long, lại kịp thời liên lạc với Bích Tiêu Đan Tông để chữa bệnh, thì cả đời Tiểu giao long coi như hỏng.
Do đó, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Tiểu giao long, Khung Uyên đã đồng ý lời mời của Tạ Vãn U.
Nhưng Khung Uyên không ngờ ở trước mặt Tiên Minh Tạ Vãn U lại diễn giỏi đến vậy, còn diễn vai một kẻ lỗ mãng ngu ngốc…

Bạn cần đăng nhập để bình luận