Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 333 -




Chính Tông chủ Thiên Nguyên bí mật giúp Thần Khải nghiên cứu Hỗn Nguyên Thần Điển, mới gây ra nhiều chuyện như vậy.
Nghĩ đến tình tiết trong cốt truyện gốc, Tiểu Bạch không biết đã chịu bao nhiêu đau khổ trong tay ông ta, ánh mắt của Tạ Vãn U trở nên lạnh lùng.
Tông chủ Thiên Nguyên vẫn kiêu ngạo như cũ, tùy tiện liếc nhìn Tạ Vãn U, rồi nhìn về phía Huyền Du Đạo Nhân, cười giả tạo nói: "Bùi Thanh Nhiên, nhiều năm không gặp, đã đi lâu như vậy, sao còn quay về để người ta ghét bỏ?"
"Giới tu chân là do nhà ngươi mở ra sao? Bản tọa dựa vào đâu không được quay về?" Huyền Du Đạo Nhân hừ lạnh một tiếng, đánh giá ông ta từ trên xuống dưới, nói một cách hàm ý: "Sao ngươi lại già đi nhiều thế, xương cốt sắp không giữ nổi khuôn mặt rồi, những năm này chắc vất vả không ít đi, Kỳ Tông chủ."
"Chuyện này không cần ngươi lo." Tông chủ Thiên Nguyên nhìn chằm chằm Huyền Du Đạo Nhân một lúc, rồi quay sang Thẩm tông chủ: "Ta không ngờ Thẩm tông chủ lại có thể mời được hắn về."
"Những chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm, hay là về đọc thêm sách đi, đừng suốt ngày nghi ngờ cái này nghi ngờ cái kia, tuổi đã cao rồi, còn đứng đây để người khác chê cười." Huyền Du Đạo Nhân điên cuồng đáp trả, mắng Tông chủ Thiên Nguyên một trận tơi bời, ánh mắt Tông chủ Thiên Nguyên lập tức trở nên đáng sợ hơn.
Có vẻ như cảm thấy nói chuyện với ông ta rất lãng phí thời gian, Tông chủ Thiên Nguyên trừng mắt nhìn ông, tức giận bỏ đi.
"Hắn tức giận rồi, tức giận rồi!" Huyền Du Đạo Nhân ngạo mạn nói: "Nói không lại thì bỏ chạy, phế vật."
Tạ Vãn U: "..."
Quả nhiên là Huyền Du Đại Sư.
...
Sau một hồi ồn ào, Đại hội giảng đạo diễn ra đúng như dự kiến.
Thời gian của Đại hội giảng đạo là ba ngày, hôm nay là ngày đầu tiên, vốn phải nói một số lời khích lệ mở đầu, nhưng Huyền Du Đạo Nhân lên sân khấu, ngay cả lời xã giao cũng lười nói, trực tiếp bắt đầu giảng, đánh cho cả hội trường trở tay không kịp.
Nhưng dù sao Huyền Du Đạo Nhân cũng là Luyên đan sư Thiên cấp lừng lẫy, nhanh chóng ổn định lại tình hình hội trường.
Mặc dù ngày thường ông ta không nghiêm túc, nhưng khi liên quan đến lĩnh vực mình am hiểu, vẫn rất chuyên nghiệp và đáng tin cậy, sau khi nghiêm túc trả lời một số câu hỏi của các đệ tử tông môn khác, mọi người tham gia đều phấn khích.
Ai cũng nói tính tình Huyền Du Đạo Nhân không tốt, nhưng lúc này không phải tốt sao!
Mọi người hỏi han vô cùng nhiệt tình, toàn trường sôi sục, Huyền Du Đạo Nhân giơ tay ra hiệu bảo im lặng, thản nhiên nói: "Từng người một, đừng ồn ào."
Quả thật, mị lực quá lớn cũng là một loại phiền não.
Huyền Du Đạo Nhân giảng suốt cả ngày, người tu tiên không biết mệt mỏi, mãi đến khi tan học, các đệ tử của các tông phái đan tông lớn vẫn còn cảm thấy chưa thỏa mãn, trên đường về, họ rôm rả bàn tán về những gì mình học được hôm nay.
Tạ Vãn U còn nhớ chuyện tối nay nhóc con phải tiến cấp, thấy trời đã tối, không khỏi có chút lo lắng.
Không biết bây giờ qua đó còn kịp không.
Tạ Vãn U nghĩ vậy, lúc đi đến sau núi, bước chân càng lúc càng nhanh.
Nhưng khi đi qua hành lang, bước chân của nàng khẽ khựng lại.
Ngoài tiếng bước chân của nàng, phía sau nàng hình như còn có tiếng động khác.
Tiếng sột soạt, giống như có mấy con rắn đang bò nhanh trong bụi cỏ.
Tạ Vãn U giả vờ không nhận ra, âm thầm lấy ra pháp khí phòng vệ cao cấp mà sư tôn đã tặng.
Ngay khi Tạ Vãn U rẽ qua một góc cua, thứ đi theo sau đột nhiên tấn công, Tạ Vãn U đồng thời kích hoạt pháp khí phòng vệ.
Nhưng nàng không ngờ, dù đã phòng vệ nhưng đầu vẫn đau nhói.
Cơn đau đó còn đang lan sâu hơn, hình như muốn đào bới điều gì đó trong đầu nàng, Tạ Vãn U vô thức chống cự, hình như có tác dụng, nàng có thể cảm nhận được, lực lượng kỳ lạ đó đã bị nàng tạm thời đẩy ra ngoài.
Tạ Vãn U lấy lại khả năng hành động, vội vàng bỏ chạy.
Nàng đột nhiên nhớ ra, tại sao cảm giác này lại quen thuộc đến vậy——
Đó là tấn công tinh thần!
Gần giống với tình huống Tư Ngô muốn thay đổi ký ức của nàng lúc trước, xuất phát từ bản năng tự vệ, lực lượng tinh thần của nàng mới có thể đẩy lùi lực lượng đó.
Người vừa tấn công nàng là ai?
Là người của Thần Khải sao?
Bọn họ đột nhiên tìm đến nàng, rốt cuộc muốn làm gì?
Tạ Vãn U nghe thấy tiếng sột soạt sau lưng ngày càng dày đặc, da đầu không khỏi tê dại.
Rốt cuộc là thứ gì đang đuổi theo nàng—— không phải là rắn chứ!
Tạ Vãn U vừa định ngự kiếm phi hành, đột nhiên một cánh cửa bên cạnh mở ra, một bàn tay vươn ra, nhanh như chớp kéo nàng vào trong.
Tạ Vãn U giật mình, vừa định kêu lên thì người phía sau đã bịt miệng nàng lại.
"Đừng lên tiếng." Người đó truyền âm cho nàng.
Tạ Vãn U mở to mắt.
Phong Nhiên Trú?
Hắn không phải đang ở Ma vực canh chừng Tiểu Bạch sắp tiến cấp sao? Sao lại đột nhiên đến đây?
Hình như Phong Nhiên Trú đoán được suy nghĩ của nàng, truyền âm nói: "Tiểu Bạch vẫn đang tiến cấp, đây là phân thân, lát nữa sẽ giải thích cho ngươi... Chúng đến rồi."
Ngay khi Phong Nhiên Trú dứt lời, Tạ Vãn U liền thấy một bóng đen mơ hồ rơi xuống cửa, hình thù kỳ dị, không giống người, mà giống như một đống bùn nhão đang chảy.
Chúng từ từ đi qua cửa, khe cửa cũng tràn vào những bóng đen hình rắn, nhanh chóng lan ra khắp nơi.
Chúng ngọ nguậy, sắp bò đến chân Tạ Vãn U, Tạ Vãn U nhìn chằm chằm, vô thức nín thở.
Tạ Vãn U không dám cử động, cơ thể cứng đờ bất động trong vòng tay Phong Nhiên Trú.
Bóng đen hình rắn từ từ trường đến chân Tạ Vãn U, tưởng chừng sắp chạm vào vạt áo nàng, nhưng lại như gặp phải vật cản nào đó mà dừng lại một lúc, sau đó vòng qua bọn họ.
Rất nhanh, toàn bộ căn phòng đều chìm trong bóng đen hình rắn, nơi Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú đứng trở thành vùng đất sạch sẽ duy nhất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận