Mục Thần Ký

Chương 1161: Bách Thế Khờ Si Thước Phỉ Nhân (2)

Chương 1161: Bách Thế Khờ Si Thước Phỉ Nhân (2)Chương 1161: Bách Thế Khờ Si Thước Phỉ Nhân (2)
Âm Thiên Tử kiên nhẫn cứng cỏi, để hắn cũng cảm thấy đau đầu. Càng thêm mấu chốt chính là, tên này dáng dấp rất đẹp mắt, rất khó có nữ tử nào còn có thể bảo trì cảnh giác khi đối diện với bề ngoài anh tuấnc của hắn.
- Trong xe kia rất rõ ràng là người xấu, người xấu đều nói của mình có cái đại bảo bối nhi lừa gạt nữ hài tử u mê vô tri!
Trên thuyền, một vị nữ đệ tử Nguyệt Thiên Tôn đang dạy bảo Thước Phỉ Nhân, nói xong lại lườm liếc Tần Mục.
Tần Mục suy tư một lát, cắt xuống một khối mỹ ngọc trên ngọc sơn một tòa Tổ Đình từ trong đại lục chữ Tần, tinh tế tạo hình một phen, lập tức tâm niệm vừa động, Nguyên Thần hóa thành hình thái Thổ Bá. Nguyên Thần của hắn trong miệng vang lên U Đô ngữ nặng nề trầm thấp, mỗi một âm tiết phun ra, U Đô ma khí liên hóa thành U Đô văn tự, lạc ấn trên ngọc bội. U Đô ngữ càng trầm thấp khàn khàn, giống như có Cổ Thần năm giữ lấy linh hồn đang thấp giọng niệm tụng.
Trên chiếc lâu thuyền, các đệ tử Nguyệt Thiên Tôn trong lòng run lên, vừa mới nữ đệ tử kia vội vàng kéo lại Thước Phỉ Nhân, hướng lâu thuyền chép miệng.
- Sỏa Thước cô nương, ngươi nhìn nơi đói
Thước Phỉ Nhân nằm nhoài trên đầu thuyền nhìn xuống dưới, chỉ thấy Thiên Long Bảo Liễn vậy mà đi theo đám chiếc thuyền này của bọn người, như hình với bóng.
Giờ phút này, bốn phía Thiên Long Bảo Liễn U Đô ma khí rơi ra nặng nề không gì sánh được, như từng đầu đại mãng xà màu đen, vây quanh bảo liễn xen kẽ giao thoa, kinh người không gì sánh được!
Thước Phỉ Nhân giật nảy mình, vội vàng rụt đầu, nói:
- Sư tỷ, trong xe không phải người tốt!
- Dĩ nhiên không phải người tốt!
Đám người rối rít nói:
- Hiện tại để mắt tới chúng ta! Sư tôn nói qua, ngươi thuở nhỏ liền nhiều tai nạn, tương lai sẽ có một trận tử kiếp, hiện tại chỉ sợ chính là tử kiếp của ngươi đã đến!
Thước Phỉ Nhân gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui, nói:
- Chúng ta làm sao bây giờ? Sư phụ không có ở Thiên Đình, Lăng sư bá cùng Vân sư thúc cũng không ở đây, ai có thể chống đỡ được đại ma đầu này?
Mọi người nhất thời gấp:
- Nhỏ giọng thôi! Coi chừng bị ma đầu kia nghe được đi! Phía dưới, trong Thiên Long Bảo Liễn mơ hồ truyền đến trận trận ma ngữ, tà ác không gì sánh được, trong xe truyên đến ma tính cũng càng ngày càng nặng, để đám người tê cả da đầu.
- Chỉ sợ là U Đô tới Đại Ma Vương!
Trong xe, Tân Mục liên tục đổi nhiều loại phù văn, cuối cùng đem ngọc bội luyện thành, gọi Yên nhi, nói:
- Ngươi đem khối ngọc bội này giao cho Thước Phỉ Nhân, nói là lễ gặp mặt ta đưa cho nàng. Còn có, đòi nàng cây Chu Tước linh vũ trên đầu nàng kia.
Yên nhi tiếp nhận ngọc bội, thử dò xét nói:
- Công tử, Thước Phỉ Nhân kia chính là mẹ ta?
Tân Mục gật đầu. Yên nhi có chút không quá vui lòng:
- Bộ dáng nàng thật là ngu, thế nào lại là mẫu thân của ta?
Tân Mục cười nói:
- Nhanh đi, nhanh đi!
Yên nhi phi thân leo lên lâu thuyền, chiếc lâu thuyền này đang hướng Tiêu Hán Thiên Đình chạy trốn, dự định bỏ xa Thiên Long Bảo Liễn, chỉ là từ đầu đến cuối không thể vứt bỏ. Mọi người thấy Yên nhi bay người lên đến, Thanh Tước béo ¡ hóa thành một nha đầu mập mạp, trong lòng đều nghiêm nghị:
- Ma Vương sai sử nha hoàn lên thuyền, chỉ sợ huyết quang tai ương của Thước sư muội đến!
Yên nhi đi lên phía trước, nói:
- Mẹ... Cô nương, đây là bảo bối công tử muốn cho ngươi nhìn.
Thước Phỉ Nhân muốn lên tiến đến nhìn, lại bị đám người giữ chặt, miễn cho cô nương đần độn này bị người độc thủ. Yên nhi đột nhiên lấn người lên, từ bên người mọi người chen qua, đem ngọc bội nhét vào Thước Phỉ Nhân trong tay, nói:
- Đây là công tử đưa cho ngươi!
Trong lòng mọi người kinh hãi, đang muốn của mỗi người thôi động thần thông, đột nhiên bốn phía không gian vỡ ra, khoảng cách giữa bọn người cùng Yên nhi cùng Thước Phỉ Nhân càng ngày càng xa, mỗi người giật nảy cả mình. Yên nhi vận dụng thần thông, vậy mà cùng bọn người cùng mạch xuất ra, nhất mạch tương thừa, đều là thần thông của Nguyệt Thiên Tôn!
Thước Phỉ Nhân lại một chút cũng không có giật mình, hiếu kỳ dò xét ngọc bội, vô cùng vui mwgs nói:
- Vậy mà thật sự có bảo bối, sư huynh sư tỷ của ta còn nói trên xe công tử là người xấu, chuyên môn lừa gạt vô tri nữ hài đây!
Nàng đem ngọc bội đeo trên cổ, ngọc bội kia vậy mà bá một tiếng ẩn vào trong thân thể của nàng, biến mất không thấy gì nữal
- Ngươi gạt tal
Thước Phỉ Nhân giận tím mặt, một phát bắt được Yên nhỉ:
- Ngọc bội đẹp mắt lại không thấy nữa rồi!
Thanh âm Tần Mục truyền đến.
- Phỉ Nhân cô nương, ngươi xem Nguyên Thần của ngươi.
Thước Phỉ Nhân vội vàng nhìn Nguyên Thần của mình, lại phát hiện trên cổ Chu Tước Nguyên Thần của nàng có đeo khối ngọc bội kia, lúc này mới đổi giận thành vui, cười nói:
- Nguyên lai ở chỗ này.
Yên nhi thừa cơ nhổ Chu Tước linh vũ trên đầu nàng, Thước Phỉ Nhân lại giận dữ, đuổi theo đi qua, kêu lên: - Đó là bảo bối của ta, ta không muốn bảo bối của ngươi, ngươi đem bảo bối của ta trả lại đây!-
Yên nhi vội vàng bay lên bảo liễn, kêu lên:
- Đi mau, đi maul
Long Kỳ Lân quăng một cây roi, sáu con Thiên Long cuống quít lôi kéo bảo liễn trốn đi thật xa, Thước Phỉ Nhân theo đuổi không bỏ, một bên đuổi một bên khóc.
Sư tỷ sư huynh của nàng vội vàng đuổi kịp nàng, khuyên nhủ:
- Sỏa Thước cô nương, đừng đuổi theo, may mắn là tên lừa gạt, không phải sát thủ, nếu không tính mệnh của ngươi cũng bị mất!
Thước Phỉ Nhân ngăn không được gạt lệ, nức nở nói:
- Nha đầu mập mạp kia gạt ta, không nên bị ta tìm được, tìm được, đập nát đánh sưng cái mông của nàng!
- Ngươi tốt không dễ dàng nhặt về một cái mạng, còn dám nói khoác? Chờ sư phụ trở về biết việc này, đem ngươi cái mông đập nát đánh sưng!
Đang nói, thanh âm ong ong ong truyền đến, chỉ thấy trên Thiên Hà không biết từ nơi nào bay tới một chút tiểu côn trùng, rất nhỏ bé, bay gần lâu thuyền. Đám người nhìn lại, nói:
- Nơi này gió lớn sóng lớn, còn có con muỗi bay đến nơi này?
Đám người xua đuổi con muỗi, đã thấy những côn trùng kia mặc dù nhỏ bé, nhưng dáng dấp hung ác, răng nanh lãi miệng, trong miệng còn có gai nhọn.
Bọn người đuổi con muỗi đi, còn đang kinh ngạc, Thước Phỉ Nhân nói:
- Có chút buồn ngủ.
Đám người hướng nàng nhìn lại, không khỏi giật nảy mình, chỉ thấy Thước Phỉ Nhân trong một lát ngắn ngủi này cũng đã khô gây như củi, một mặt tử khí, một con muỗi to lớn đang nằm sấp ở sau lưng của nàng, giác hút từ xong lưng cắm vào trái tim của nàng, dùng sức hút máu, bụng con muỗi kia đã lại trống lại béo. Trong chớp mắt, một thân khí huyết của cô nương này bị con muỗi kia hút khô, một mạng tiêu đời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận