Mục Thần Ký

Chương 1413: Lông chân (2)

Chương 1413: Lông chân (2)Chương 1413: Lông chân (2)
Nàng đang muốn dẫn Lam Ngự Điền xông vào Thạch Đầu Thành, đột nhiên ánh sáng phía sau Thạch Đâu Thành lóe lên, thần quang chói sáng giống như hoa văn của con bướm mở rộng ra mọi hướng!
Một luồng chấn động vô cùng khủng bố đến từ phía sau Thạch Đầu Thành khiến cho Hư Không sụp đổ càng thêm tan vỡi
Cùng lúc đó, một đóa hoa sen to lớn nhanh chóng nở rộ, càng ngày càng lớn, đè nát Thạch Đầu Thành trước mặt Bạch Ngọc Quỳnh và Lam Ngự Điền đến vặn vẹo. và sụp đổ, hàng vạn tướng sĩ Thần Ma trong thành cũng trở nên vặn vẹo, xác thịt sụp xuống, gần như ngay lập tức trở thành một mớ thịt nát.
Bạch Ngọc Quỳnh không khỏi run sợ, nàng cảm nhận một sự kinh hãi tột độ chưa từng có. Nàng nhìn thấy một thân hình cường tráng đang từ vươn lên trước mặt, sau đó nàng chỉ có thể nhìn thấy đôi chân của bóng dáng cường tráng này, tốc độ tăng trưởng của bóng dáng này quá đáng sợ, rất nhanh đã không thể đo lường được, hơn nữa vẫn còn đang phát triển một cách điên cuồng!
Nàng nhìn thấy lông chân của người này, giống như rừng cây sắt thép, lông chân đen nhánh cắt ngang Hư Không, Hư Không nứt ral
Lông chân này rất dày, dày hơn cả cây đại thụ cao ngất, nhưng lông chân lại nhẫn bóng, mũi nhọn sắc bén giống như trường mâu.
Thậm chí, nàng còn nhìn thấy làn da dưới lông chân giống như lục địa khô cạn, đường vân trên da như nghìn kênh rạch vạn khe suối, thậm chí có sông ngòi trên mặt dòng nước chảy, mà lỗ chân lông của người khổng lồ này giống như từng ngọn núi lửa lớn, phun luồng nhiệt và hơi nước ra bên ngoài!
Trong lòng nàng sinh vẻ kinh hãi, thậm chí trong cơ bắp của người khổng lồ vô cùng khỏe mạnh này còn có từng rễ cây rất dày đâm xuyên qua, đâm nát da của hắn khiến cho vùng gần vết thương hoại tử, lộ ra máu thịt nhễ nhại.
Những chiếc rễ dày này uốn lượn như rồng khổng lồ ăn sâu vào trong Đại Lục Liên Hoa đó.
Đại Lục Liên Hoa cũng phát triển nhanh chóng, càng ngày càng lớn, trên đại lục phân bố đủ loại phù văn tuyệt đẹp, vô cùng rực rỡ tươi đẹp, đến mức dường như hạn chế hành động của tên khổng lồ đó.
Những phù văn này lớn như cái đấu, một số có kích thước cả chục mẫu thậm chí đến cả trăm mẫu, nhưng khi cơ thể của người khổng lồ di chuyển, vô số phù văn không ngừng bị phá vỡ.
Không chỉ vậy, còn có một quả cầu kim loại khổng lồ giống như tỉnh cầu gào thét quay xung quanh người khổng lồ, vô số phù văn thay đổi trên quả cầu kim loại, không ngừng chiếu rọi, chiếu sáng trên người khổng lồ và Đại Lục Liên Hoal
- Hạo Thiên Tôn...
Người khổng lồ nói, âm thanh biến thành thực chất mặc sức gào thét trên không trung, nhưng Bạch Ngọc Quỳnh và Lam Ngự Điền dưới chân của hắn lại bị chấn động đến mức nôn khan.
Vùt
Đại Lục Liên Hoa chở theo người khổng lồ bay đi. Nó dùng tốc độ vô cùng nhanh men theo đường hầm Hư Không đi thẳng đến bảo liễn của Thiên Tôn. Khoảnh khắc người khổng lồ và đại lục bay lên trên đỉnh đâu Bạch Ngọc Quỳnh Lam Ngự Điền, hai người chỉ cảm thấy trong não của họ bỗng dưng trống rỗng.
Thân thức của họ giống như bị đóng băng, bất kỳ suy nghĩ nào cũng đều bị đông cứng lại, ngay cả một suy nghĩ cũng không có. Mà chờ đến khi Đại Lục Liên Hoa bay qua họ, lúc này thì suy nghĩ của họ mới có thể chuyển động được, trong não chỉ còn thừa lại sự sợ hãi.
Đúng lúc này, một luồng ánh sáng chiếu từ trên trời xuống rồi rọi lên thân thể hai người họ, vốn dĩ Bạch Ngọc Quỳnh định kháng cự, nhưng đột nhiên trong lòng nàng khẽ rung động:
- Thần thông của Nguyệt sư...
Nàng ngừng chống cự, luồng ánh sáng đó lập tức cuốn lấy hai người họ, soạt một cái thu cả hai vào trong đèn lồng.
Bên trong chiếc đèn lồng là một mặt trời bốc cháy hừng hực, nhưng bị người dùng thân thông Không Gian gấp lại trông rất nhỏ, họ đang ở trong chiếc đèn lồng giống như đang ở trong một căn phòng có có phạm vị trăm trượng, rất ấm áp.
Trong căn phòng tròn trịa này còn có một cánh cửa, Lam Ngự Điền đẩy cửa ra, đứng ở trong cửa nhìn ra ngoài thì chỉ nhìn thấy khuôn mặt to lớn của Tân Mục.
- Cal
Lan Ngự Điền vui mừng khôn xiết, vội vàng quay đầu về phía Bạch Ngọc Quỳnh nói:
- Thiên Sư tỷ tỷ, quả nhiên ngươi lợi hại ghê, thật sự tìm thấy ca ca của ta này!
Trái tim của Bạch Ngọc Quỳnh như vỡ òa, đi theo hắn ra cửa, ngẩng đầu nhìn về phía người khổng lồ mang theo đèn lồng, quả nhiên là Tân Mục, sắc mặt hơi thay đổi:
- Vậy mà Lam Ngự Điền lại là đệ đệ của Mục Thiên Tôn, tính tình của bọn họ có vài phần rất giống nhau, nhưng cũng có điểm khác biệt lớn. Lam đệ đơn thuần hơn nhiêu so với Mục Thiên Tôn, không xấu xa như Mục Thiên... Kỳ lạ, hai người huynh đệ bọn họ, tại sao một người họ Tần, một người họ Lam...
Tân Mục không rảnh nhìn hai người trong chiếc đèn lồng trong tay, nhưng lại hồi hộp chú ý đến trận chiến có thể nói là hoành tráng và mạnh mẽ nhất trong cả trăm vạn năm trở lại đây!
Bảo liễn Thiên Tôn rất lớn, nhưng so với Đại Lục Liên Hoa và thân thể Thái Đế mà nói thì lại bé nhỏ đến mức không đáng kể.
Đại Lục Liên Hoa nghiền ép lao đến, trong khoảnh khắc tiếp theo sẽ va chạm!
Đột nhiên rèm châu của bảo liễn Thiên Tôn mở ra, nhưng người đang ngồi bên trong không phải là Hạo Thiên Tôn mà là một Thần Khí Ngự Thiên Tôn!
Thái Đế nhìn thấy cảnh này, đồng tử nhanh chóng co rút lại: - Hạo Thiên Tôn không ở trong xe, vậy hẳn ta đang ở đâu?
Hắn vừa nghĩ đến đây, đột nhiên bảo liễn Thiên Tôn nổ tung, khuôn mặt của Thần Khí Ngự Thiên Tôn đó lộ ra vẻ chế nhạo, cơ thể nhanh chóng phồng lên, một bàn tay đưa ra phía trước nghênh tiếp.
Sắc mặt của Tần Mục hơi thay đổi, vội vàng cầm đèn lồng lui về phía sau, nhìn thấy Thần Khí Ngự Thiên Tôn giơ tay lên, trong lòng lập tức biết là không hay rồi.
Thần Khí Ngự Thiên Tôn này là báu vật của Hạo Thiên Tôn, mà thứ mạnh nhất của Hạo Thiên Tôn chính là thể chất của hắn. Hắn là con trai của Thiên Đế và Nguyên Mẫu phu nhân. Nguyên Mẫu phu nhân là Cổ Thần của Quy Khư, Thiên Đế là Cổ Thần Thái Sơ được sinh ra trong mạch khoáng Thái Sơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận