Mục Thần Ký

Chương 2140: Bản chất của giáo dục

Chương 2140: Bản chất của giáo dụcChương 2140: Bản chất của giáo dục
Tân Mục dạo một vòng quanh tòa thần thành, sau đó lại đi chợ, dạo phố, thăm thú trường học một phen. Thân thức của hẳn bao trùm cả tòa thành, nghe ngóng toàn bộ những cuộc đối thoại của mọi người trong tòa thần thành, kiểm tra dân tình.
- Tòa thần thành này rất tốt, tuy vẫn còn nhiều góc khuất, nhưng tổng thể đều đang phát triển.
Tân Mục đột nhiên nói:
- Ta đã quan sát thần thành rồi, nhưng còn bên dưới phát triển ra sao rồi?
Hắn đi đến biên giới của thần thành, nhìn xuống lục địa phía dưới, nơi đó cũng có rất nhiều thôn xóm thành trấn.
Long Kỳ Lân theo hắn đi vào lục địa, Tân Mục bước vào một thôn làng, tới một †òa thành trấn, hỏi:
- Bọn nhóc có tên không?
Long Kỳ Lân nói:
- Có, ta họ Long, Yên Nhi họ Chu, nam tử theo họ ta, nữ tử theo họ nàng. Đứa lớn tuổi nhất ra đời sớm, là nam tử, tên Xương Lê, nữ tử thứ hai tên Hồng Ngọc, nhi tử thứ ba mồm miệng lanh lợi, tên Đàm Huyền...
Tần Mục tới trung tâm thành trấn, chỉ thấy bên trong thành trấn đa số là người già dẫn theo một vài đứa nhỏ, thanh niên trai tráng rất ít, không khỏi cau mày.
Hắn lại tới trường học trên trấn, nghe vài tiết học, chân mày càng nhíu chặt hơn.
Y phục của dân chúng trong tòa thành trấn này kém xa sự mỹ lệ ngăn nắp của dân chúng trong thần thành, sinh hoạt hàng ngày cũng kém hơn rất nhiều, đồ ăn thức uống cũng như vậy. Càng đáng sợ hơn là lão sư giảng dạy trẻ con trong trường học đều là Thần Thông Giả rất bình thường, không có mấy người tài hoa xuất chúng, dạy dỗ học trò cũng qua loa cho xong chuyện, thậm chí ngay cả lão sư cũng hiểu biết lơ mơ.
Hắn tiến lên hỏi thăm lão giả trên trấn, lão giả nói:
- Người trẻ tuổi đều tới thần thành, hoặc tới khu mỏ, xưởng đốc tạo, còn có người trèo đèo lội suối tới Hạ Kinh quanh năm suốt tháng chưa chắc có thể gặp được một hai lần.
- Vậy thì các trường học ở nông thôn...
- Ít người học, trường học không làm việc được nữa, đã sớm đóng cửa rồi, trấn bọn ta tương đối lớn, còn có thể làm việc. Trong nhà có chút tiền bạc, trẻ nhỏ đầu đến nội thành đi học, không có tiền thì chỉ có thể ở lại, ít nhiều học được chút bản lĩnh, không đến mức chết đói. Tân Mục kinh ngạc đứng bên trong trường tiểu học tan hoang, ngẩn người, lẩm bẩm nói:
- Giờ mới hơn trăm năm, giờ mới hơn trăm năm...
Long Kỳ Lân dè dặt nói:
- Giáo chủ, thật ra thì bọn họ đã sống tốt hơn một trăm năm trước đây không biết bao nhiêu lần rồi.
Tần Mục lắc đầu, nói:
- Đó không phải điều ta muốn. Chúng †a tiếp tục đi đến phía trước xem sao.
Hắn đi đến thôn trang, nơi này càng lộ rõ vẻ tan hoang, Tần Mục không ở lại quá lâu, trực tiếp hỏi trường học trong thôn ở đâu.
- Đã đóng cửa hơn mười năm rồi.
Có người dẫn hắn đến đống phế tích của trường học trong thôn. Tân Mục dẫn Long Kỳ Lân đi thẳng tới, xuyên qua vùng nông thôn. Đỉnh đầu hắn là thân thành nguy nga tráng lệ, cực kỳ phôn hoa, mà phía dưới lại là hương trấn tan hoang, chỉ còn lại người già và trẻ nhỏ.
Hắn đi qua rất nhiều thành thị và nông thôn ở Diên Khang, lông mày vẫn không hề giãn ra.
Bóng đêm dần sâu, Tân Mục dừng bước, Long Kỳ Lân dẫn đám nhóc nhà hắn dựng lửa trại, mọi người ngồi bên đống lửa.
Long Kỳ Lân nói:
- Giáo chủ, thật ra đây là chuyện khó tránh khỏi, thần thành phát triển nhất định sẽ thu hút thanh niên trai tráng. Thanh niên trai tráng có đường sống trong thần thành, có thể lao động, đi học, càng có cơ hội phát triển. Nhưng thần thành lại không cần người già và trẻ nhỏ, bởi vậy họ chỉ có thể ở lại nông thôn. Đây là công đạo, không phải là công bằng. Tân Mục gật đầu nói:
- Ta hiểu. Đạo lý này là ta dạy ngươi.
Long Kỳ Lân thở phào một cái, cười nói:
- Giáo chủ đã hiểu đạo lý này thì chắc cũng biết, Diên Khang phát triển càng nhanh thì sẽ sinh ra những tầng lớp khác nhau, có những người dựa vào bản lĩnh, thiên phú của bản thân, kiếm được rất nhiều tiền, lên như diều gặp gió, địa vị nổi bật. Có những người bị rớt lại phía sau một bước, nhưng cũng có thể sống vui vẻ, không lo ăn ở. Còn có những người, bởi vì không thể trở thành Thần Thông Giả, chỉ có thể ở lại nông thôn. Diên Khang, vận dụng học tập để làm việc, chỉ cần có tài là được trọng dụng, học đi đôi với hành, người hữu dụng mới có thể có thành tựu, đây chẳng phải là lí tưởng của giáo chủ ư?
Tân Mục gật đầu:
- Ta cũng hiểu. Những đạo lý này cũng là ta dạy cho ngươi.
- Vậy sao giáo chủ lại buồn râu?
Long Kỳ Lân khó hiểu nói:
- Diên Khang phát triển hơn trăm năm đều theo mong muốn của ngươi, mọi thứ đều vì bách tính theo đạo thánh nhân. Vì sao giáo chủ còn sầu lo?
Tân Mục thở ra một hơi trọc khí, trầm giọng nói:
- Tất cả đều có thể dựa theo sự vận động của công đạo, chỉ có giáo dục là không thể.
Long Kỳ Lân giật mình, nói:
- Giáo dục Diên Khang cũng không có gì khác biệt, cho dù là gia đình nghèo hèn hay gia đình phú quý thì cũng đều có thể học được thần thông tuyệt học tốt nhất, Diên Khang cũng không hề giấu diếm điều gì. Đây không phải là công đạo sao?
Tân Mục thêm củi vào lửa trại, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt hẳn, khi sáng khi tối:
Bạn cần đăng nhập để bình luận