Mục Thần Ký

Chương 1397: Âm Thiên Tử đột kích

Chương 1397: Âm Thiên Tử đột kíchChương 1397: Âm Thiên Tử đột kích
Hắn cầm Luân Hồi Chung rảo bước về phía Tần Mục đang ngã trên mặt đất, cười nói:
- Ta đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng †ìm được cơ hội lập công. Mục Thiên Tôn, cha ta nói không sai mà, ngươi thật sự có năng lực hơn người. Ta mai phục gân đó lâu như vậy mới tìm được một cơ hội ra tay ám toán ngươi. Vận mệnh của ngươi chấm dứt rồi.
Keng!
Hắn dùng lực gõ Luân Hồi Chung, đánh về phía Tần Mục.
Tiếng chuông vang lên, thân thể Tân Mục đang ngã trên đất run lên mãnh liệt, ánh mắt càng thêm trống rỗng mê mang.
Âm Cửu Tôn kế thừa sự thận trọng của Âm Thiên Tử, hắn đứng từ đằng xa dùng lực gõ Luân Hồi Chung, tiếng chuông lần thứ hai vang lên, rung động mấy lần.
Cuối cùng Âm Cửu Tôn cũng yên lòng rảo bước tiến lên, suy nghĩ vừa lóe lên, lấy ra một cây thần đao ra. Bàn tay hắn nhẹ nhàng xoay chuyển, Luân Hồi Chung biến thành một chiếc lục lạc nhỏ đeo trên cổ hắn.
Âm Cửu Tôn một tay cầm đao, một tay xách cổ Tần Mục, đang định chặt đầu hắn quay về lập công, đột nhiên con mắt thứ ba trên mi tâm của Tần Mục mở ra, cười nói:
- Hiền chất, nếu là cha ngươi chắc chắn sẽ chém ta nát bấy. Mà dù thế hắn cũng không dám xác định ta đã chết thật hay chưa. Hiền chất à, ngươi vẫn còn non lắm.
Âm Cửu Tôn nổi cả gai ốc, đúng lúc này con mắt thứ ba trên mi tâm Tân Mục bắn ra một đạo quang mang đi vào mi tâm của Âm Cửu Tôn rồi xuyên ra sau đầu.
Uy năng khủng khiếp khiến đầu của Âm Cửu Tôn trực tiếp nổ tung, hóa thành sương máu.
Tân Mục cười ha hả, cong ngón tay bắn ra một đạo thần thông của Thiên Âm Giới vào thân xác không đầu của Âm Cửu Tôn.
Linh hồn Hắc Sa từ trong cổ Âm Cửu Tôn tuôn ra ào ạt, hồn phách bị thần thông Thiên Âm của Tần Mục trực tiếp hóa thành linh hồn Hắc Sa.
Xưa kia hắn học được Hóa Sinh Huyền Công từ chỗ Thiên Âm nương nương, nhân tiện tìm hiểu các loại thần thông âm hiểm ác độc, trái ngược hoàn toàn với thần thông của Thiên Âm nương nương.
Giờ đúng là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà. Tân Mục đưa tay bắt lấy lục lạc trên cổ Âm Cửu Tôn. Hắn đã cảm nhận được kẻ địch nấp trong bóng tối từ lâu, vẫn không dám ra tay hết sức. Nếu kẻ địch kia liên thủ với Ngọc Vũ Phi, chắc chắn hắn không thể địch lại nổi mà bị hai người giết chết.
Hiện giờ Âm Cửu Tôn cố ý muốn độc chiếm công lao, giết luôn cả Ngọc Vũ Phi, cũng vừa lúc tạo cơ hội cho hắn.
Mặc dù Âm Cửu Tôn là con trai của Âm Thiên Tử, là đại cao thủ cảnh giới Lăng Tiêu, có dị bảo như Luân Hồi Chung, nhưng ở khoảng cách gần như thế, chắc chắn có thể dùng một chiêu giết chết được.
Cơ hội hắn muốn nắm bắt chính là như thế.
Chính diện giao phong hắn có phần thắng. Nhưng phần thắng quá nhỏ, dù sao Luân Hồi Chung cũng cực kỳ mạnh mẽ, không biết còn có uy năng nào khác hay không. Âm Cửu Tôn hết lần này đến lần khác thôi thúc Luân Hồi Chung đánh vào hồn phách của hẳn, nhìn như là xử sự vững vàng nhưng thực chất là quá tin tưởng vào thần binh của Âm Thiên Tử. Nếu không có thứ bảo vật thành đạo này của Âm Thiên Tử, hắn nhất định sẽ đánh Tân Mục nát bấy, nghiền nát linh hồn đập tan nguyên thần của Tần Mục rồi mới tiến lên.
Là con trai của Âm Thiên Tử, đại thái tử của Minh Đô, đương nhiên hắn đã nhận được sự dạy bảo chu đáo của Âm Thiên Tử, bất kể tu vi thực lực hay là đạo pháp thần thông đều xuất sắc hơn Hồ Mộng Điệp và Ngọc Vũ Phi rất nhiều. Chính diện giao phong, phần thẳng của Tần Mục không lớn, nhưng đánh lén ngay trước mặt thì Tân Mục chắc chắn có thể lấy mạng được hắn.
Cho nên cũng có thể nói là Luân Hồi Chung của Âm Thiên Tử hại chết hắn. Trong khoảnh khắc ngón tay Tân Mục sắp chạm đến Luân Hồi Chung, chiếc lục lạc nho nhỏ đột nhiên bay lên. Lục lạc chỉ lớn hơn đầu ngón tay một chút nhưng phút chốc đã biến to ra năm sáu trượng, miệng chuông hướng về phía Tần Mục.
Tân Mục sởn cả tóc gáy, vội vàng lui về phía sau, bên tai chỉ nghe một tiếng rầm vang lên, áo của hắn như cánh bướm bay tan tác khắp nơi, sau đó da thịt cũng nổ tung, da trên người tróc ra ngoài như giấy vụn.
Không chỉ vậy, cơ thịt của hắn cũng hóa thành tro bụi trong chớp mắt, chỉ còn lại bộ xương.
- Âm Thiên Tửi
Trong đầu Tần Mục nổ vang, chỉ còn lại bộ xương vẫn không ngừng lùi về sau.
Rầm! Thần hình của hẳn rời khỏi U Đô Thái Hư, xuất hiện phía trước quan ải của Thiên Đình trên vùng đất Thái Hư. Chắc chắn người điều khiển Luân Hồi Chung không phải Âm Cửu Tôn. Tuy Âm Cửu Tôn rất mạnh, nhưng không có thực lực đánh Tân Mục nát bấy bằng một đòn được.
Luân Hồi Chung này chính là bảo vật thành đạo của Âm Thiên Tử. Âm Thiên Tử chắc chắn không yên tâm để cho Âm Cửu Tôn đi giết Tân Mục, cho nên mới phân thần đi không chế Luân Hồi Chung.
Hắn cũng không ngờ rằng Tần Mục lại thoát được khỏi ma âm Luân Hồi của Luân Hồi Chung, và cả việc con trai mình bị Tần Mục một đòn giết chết.
Nếu chỉ là tử vong xác thịt thì thôi thì Thiên Môn Minh Đô của Âm Thiên Tử có thể khôi phục thân thể, hắn cũng không đến nỗi phải chủ động khống chế Luân Hồi Chung giết chết Tân Mục.
Nhưng thủ đoạn của Tần Mục độc ác, dùng đạo pháp thần thông của Thiên Âm Giới luyện hồn phách của Âm Cửu Tôn thành tro bụi, thật sự khiến hẳn nổi giận, không ngại tự mình ra tay.
Tân Mục huyết nhục sinh sôi, thân thể nhanh chóng khôi phục. Không chỉ vậy, áo của hắn cũng tự phục hồi như cũ.
Nhưng hắn vừa xuất hiện ở ngay trước thần thành Thiên Đình thì đã nghe được một tiếng chuông vang kinh thiên động địa, thân thể không đầu của Âm Cửu Tôn mang theo Luân Hồi Chung cũng đi từ U Đô Thái Hư ra vùng đất Thái Hư truy sát hắn.
Tân Mục quát lớn, Thiên Cung thần thức nhảy ra từ sau đầu, lĩnh vực thần thức vô thượng mở ra. Nhưng ngay sau khi tiếng chuông vang lên, lĩnh vực thần thức của hẳn trực tiếp biến thành tro bụi, thậm chí ngay cả Thiên Cung thần thức cũng không còn tồn tại nữa.
- Lĩnh vực Thần Tàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận