Mục Thần Ký

Chương 1429: Tâm ma Lam Ngự Điền

Chương 1429: Tâm ma Lam Ngự ĐiềnChương 1429: Tâm ma Lam Ngự Điền
Bạch Ngọc Quỳnh gật đầu, nói:
- Trên mặt ngươi vẫn còn dấu chân...
Tân Mục lau dấu chân đi, nói:
- Có điều nếu như lần sau gặp phải cái thứ này, ta cảm thấy chúng ta tốt nhất vẫn nên trốn đi trước. Không phải ta sợ cái thứ này, mà là ma tính không có tác dụng gì với ta. Đây là lương thực của ca ca ta, ta cướp lấy lương thực của hắn, hắn chắc chắn rất không vui.
Bạch Ngọc Quỳnh gật đầu, nói:
- Ta hiểu mà. Mục Thiên Tôn, trên quần áo ngươi cũng có dấu chân.
Tần Mục hình dung ra nước sạch, cọ rửa sạch sẽ dấu chân và vết máu trên người, lại thôi thúc nguyên khí hong khô quần áo, nói: - Ta rất yêu thương ca ca của ta, từ nhỏ đã nhường nhịn hẳn.
Bạch Ngọc Quỳnh hiểu ý, nói:
- Thiên Tôn không cần nói nữa đâu, đáy lòng ta đều hiểu rõ mà. Chúng ta cần phải nhanh chóng lên đường, vừa rồi ta nhìn thấy đã có mấy đội nhân mã từ trên bầu trời bay qua, có lẽ cũng đang đi tìm kiếm Hạo Thiên Tôn.
Tân Mục không tiếp tục mạnh mẽ giải thích nữa, trên đường đi hai người né tránh Thi Hành Giả, vốn dĩ Tân Mục định bay lên trên không trung tìm kiếm tung tích của Hạo Thiên Tôn, có điều khắp nơi trên bầu trời đều là ma quái phi hành, những tâm ma kia hội tụ giống như mây đen, nhưng mà tốc độ cực nhanh, trong phút chốc mây tản mây tụ, nhanh như sét đánh.
Không chỉ như vậy, những Thi Hành Giả thể hình to lớn kia còn nằm sấp ở phía trên tâm ma, không biết được bao nhiêu tâm ma chở theo, bay tới bay lui.
Nơi này giống như Ma Vực, quân ma loạn vũ.
Bọn họ đi lại trên mặt đất, nhìn thấy ba bốn nhóm Thần Nhân tìm kiếm Hạo Thiên Tôn bị Thi Hành Giả cầm đầu đám tâm ma bao vây tấn công, không ngừng có người chết thảm.
Sắc mặt Tân Mục ngưng trọng, thậm chí nhìn thấy có mấy tồn tại cảnh giới Lăng Tiêu bị xé thành từng mảnh, tiếp theo bị tâm ma giành ăn, ăn đến sạch sành sanh!
- Nơi Hạo Thiên Tôn rơi xuống, có lẽ đã không xa nữal
Hai người tiếp tục đi về phía trước, chẳng bao lâu sau, bọn họ đã nhìn thấy dấu vết mà đầu to lớn của Thần Khí Ngự Thiên Tôn đụng vào trên mặt đất lưu lại.
Vất tích này giống như là tinh cầu đập vào mặt đất khiến khắp nơi trong này đều là dung nham, trên bầu trời khói đen cuồn cuộn, vô số dung nham giống như sao băng từ trên trời rơi xuống.
Mà trên mặt đất đâu đâu cũng có vết nứt, những vết nứt kia cũng không kém hơn hẻm núi lớn của Nguyên Giới chút nào, trong hẻm núi cũng có dung nham chảy xiết.
Núi lớn ở vùng đất Thái Hư cũng đã gãy mất không biết bao nhiêu ngọn, đỉnh núi bẻ gãy, thân núi đen nhánh, hơn nữa không ngừng có đỉnh núi bị gãy đi biến thành núi lửa, phun trào hỏa lực ra ngoài.
Xung quanh Bạch Ngọc Quỳnh đang nổi lơ lửng mảnh vỡ không gian không có độ dày cản dung nham và mưa axit không ngừng đập xuống lại.
Nơi này giống như địa ngục, nhưng mà tâm ma lại không phải số ít, thậm chí còn nhiều hơn những nơi khác.
Tân Mục quan sát một phen, sau khi đầu Thần Khí Ngự Thiên Tôn đập vào nơi này có lẽ lại nảy lên, có lẽ Hạo Thiên Tôn cũng biết trạng thái của mình cực kỳ không ổn, không dám ở lại chỗ này, phát động pháp lực cuối cùng điều khiển đầu Thân Khí Ngự Thiên Tôn trốn đi.
Hắn khẽ nhíu mày, thấp giọng nói:
- Bạch Thiên Sư, ngươi cảm ứng được rồi chứ?
Bạch Ngọc Quỳnh không hiểu:
- Cảm ứng được cái gì?
- Thần thức hỗn loạn của Hư Không sụp đổ.
Sắc mặt Tần Mục ngưng trọng, thấp giọng nói:
- Khi Hạo Thiên Tôn rơi xuống, có một khối Hư Không sụp đổ rơi xuống cùng hẳn.
Trong lòng Bạch Ngọc Quỳnh nghiêm nghị, quan sát xung quanh. Trình độ thân thức của nàng kém xa Tân Mục, bởi vậy không nhạy bén giống như Tân Mục, gân như nàng không cảm ứng được những thần thức vô chủ kia, cũng không hề nhận thấy được mảnh vỡ Hư Không.
Tân Mục ngẩng đầu nhìn lên trời, không khỏi ngạc nhiên.
Vậy mà hắn lại thấy được lối vào Thái Hư!
Lối vào Thái Hư treo ở trên trời, cách vùng đất Thái Hư gần như thết
- Sở dĩ vùng đất Thái Hư có thể bảo toàn cũng là bởi vì cách cửa vào Thái Hư cực kỳ xa xôi, cho dù là Thiên Tôn cũng cần phải hao phí thời gian mấy ngày, đại quân Thiên Đình đuổi tới vùng đất Thái Hư cần phải thời gian hơn một năm! Mà từ Thiên Đình đuổi đến Thái Hư cũng cần phải mất hơn một năm. Hiện tại lại cách gần như vậy, chỉ sợ vùng đất Thái Hư không giữ được nữa.
Trong lòng Tân Mục hơi trâm xuống:
- Khoảng cách đã quá gần, nhất định phải nhanh chóng tìm thấy Hạo Thiên Tôn, diệt trừ hắn, nếu không viện quân của Thiên Đình đuổi đến, vậy thì không còn cơ hội nữal
Hắn nhíu mày, quan sát xung quanh, chỉ thấy thần thức hỗn loạn vọt đến nơi này càng ngày càng nhiều, nơi này dường như là một nơi có lực hấp dẫn cực lớn đối với những thần thức hỗn loạn kia.
- Nhiều thần thức vô chủ tích tụ ở đây như vậy, nơi này rất nhanh sẽ biến thành một Hư Không sụp đổ khác.
Bạch Ngọc Quỳnh mang theo hẳn tiếp tục đi sâu vào, đột nhiên một người khổng lồ từ trên bầu trời rơi xuống, ngã trên mặt đất, chết oan chết uổng!
Đó là một Tạo Vật Chủ, cũng không phải là Thi Hành Giả, có lẽ là Tạo Vật Chủ của Bỉ Ngạn Hư Không cũng đến đây tìm kiếm Hạo Thiên Tôn, kết quả không may mất mạng.
Tân Mục ngẩng đầu nhìn, trong lòng chợt ngạc nhiên, kẻ giết chết vị Tạo Vật Chủ lại là một nhân vật cổ quái.
Đó là tâm ma Thái Đế.
Có điều chính xác phải nói là vật tưởng tượng Thái Đế.
Tâm ma Thái Đế này có ba đầu sáu tay, xấu xí vô cùng, mặt xanh nanh vàng, khuôn mặt dữ tợn hung ác, trên người mọc đầy mắt.
Mặc dù Thái Đế không phải là người cực kỳ anh tuấn, nhưng tốt xấu cũng là Đế Hoàng thống trị Thái Cổ, dưỡng thành một thân khí phách, dáng vẻ bất phàm. Mà tâm ma Thái Đế này lại chỉ còn lại hung tàn hung ác. Sở dĩ Tân Mục có thể nhận ra đây là tâm ma Thái Đế, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là trên mặt tâm ma Thái Đế viết hai chữ "Thái Đế”!
Bạn cần đăng nhập để bình luận