Mục Thần Ký

Chương 2496: Nghiệp hỏa có nhân tính

Chương 2496: Nghiệp hỏa có nhân tínhChương 2496: Nghiệp hỏa có nhân tính
- Phụ thân sao? Ngươi chỉ là một tên ích kỷ tư lợi, mặc kệ ngươi là Thổ Bá hay là A Sửu, đều ích kỷ như nhau! Trong lòng của ngươi chưa từng có bọn ta, chỉ có bản thân ngươi, chỉ có giấc mộng trở thành con người hèn mọn đáng thương của bản thân ngươi. Thổ Bá đại công vô tư ư? Ngươi mà xứng saol
Hư Thiên Tôn lại dẫm mạnh xuống, hung dữ nói:
- Ngươi muốn trở thành con người, nhưng ta không muốn! Ta muốn cao cao tại thượng, muốn biến thành người mà vô số người sợ hãi cúng bái! Ta muốn tiêu diệt tất cả Nhân tộc, đánh nát hoàn toàn giấc mộng của ngươi!
Nàng tóm chân của A Sửu bị dẫm dưới đất, kéo A Sửu ra, cất bước đi về hướng Diên Khang, cười nói:
- Phụ thân, ngươi xem đi, ta sẽ hủy diệt tất cả những gì ngươi quan tâm.
A Sửu bị nàng túm một chân, đầu chạm đất, đập qua đập lại trên mặt đất U Đô Nguyên Giới.
Hắn không bị thương gì, kim thân nghiệp hỏa cường đại khiến thương tích trên người hắn hồi phục nhanh chóng, linh hồn của hắn cũng vô cùng cường đại, có thể nói là nguyên thần mạnh nhất trên đời.
Nhưng hắn lại như bị thương nặng nhất.
Từng lời nói hành động của Hư Thiên Tôn giống như thần thông lợi hại nhất đánh vào đạo tâm của hắn, biến kỳ vọng trở thành con người của hẳn, kỳ vọng với tình thân trong đạo tâm của hắn biến thành nghiệp hỏa thiêu đốt bản thân!
Đây là nghiệp hỏa nhân thế mà hẳn tha thiết ước mơ, lặng đọng tình cảm của con người, nhưng khi cháy lên lại đau đớn như vậy, xé gan xé phổi như vậy.
Hắn vượt qua được thì sẽ là người thành đạo của đại đạo U Đô, đạt tới thành tựu mà Thổ Bá kiếp trước muốn mà không được.
Nhưng nếu không vượt qua được, hắn sẽ cùng linh hồn hóa thành kiếp bụi trong nghiệp hỏa.
Lúc này, điều mà A Sửu suy nghĩ không phải là liệu mình có thể thành đạo hay không, mà là phụ tử bọn họ.
Mỗi lần hắn suy nghĩ, nghiệp hỏa lại tăng thêm, đau đớn càng dữ dội. Trong tám mươi vạn năm qua, hắn đã gánh chịu vô số nghiệp hỏa. Đó là nghiệp hỏa đến từ chúng sinh khắp chư thiên vạn giới, luyện cho hắn kim thân nghiệp hỏa.
Những nghiệp hỏa này tuy rằng dày vò hẳn, nhưng cũng tạo ra hắn, hắn có thể chịu đựng được.
Nhưng nghiệp hỏa đến từ tình thân lại đánh thẳng vào điểm yếu nơi sâu nhất trong đạo tâm của hẳn, mãnh liệt đến mức khiến hắn không thể chịu nổi!
Điểm yếu nhất trong đạo tâm của A Sửu đến từ nghiệp hỏa tình cảm phụ tử, mà hắn không thể chống đỡ loại nghiệp hỏa này.
Đây cũng lý do trước nay Tần Mục luôn cho U Thiên Tôn đi nghênh chiến Hư Thiên Tôn, tránh để cho A Sửu và Hư Thiên Tôn gặp mặt nhau.
Bởi vì Tân Mục biết, tình thân của A Sửu đối với Hư Thiên Tôn đã hóa thành tâm ma cuối cùng của hắn, hắn chờ mong tám mươi vạn năm, mục đích của việc hắn dùng nghiệp hỏa chúng sinh luyện kim thân cũng là vì tình cảm phụ tử, chấp niệm này mãnh liệt đến mức nào chứ?
Chấp niệm càng mãnh liệt, nghiệp hỏa cũng càng đáng sợ, thậm chí nói không chừng sẽ thiêu rụi Thổ Bá!
Hư Thiên Tôn lôi thân thể của A Sửu, từng bước đi về hướng thung lũng Lam Phong của Diên Khang. Từng tòa thần thành của thung lũng Lam Phong bay lên trên bầu trời, hùng vĩ kéo dài hàng vạn dặm, giống như tấm màn chắn ngăn trở mặt đất.
Nếu nhìn theo hướng U Đô Nguyên Giới, cho dù là thân thành hay là cửa ải thì đều trở nên hư ảo, trông hệt như một cái bóng được chiếu lên tấm màn trong một màn kịch, không ngừng chuyển động.
Không gian của U Đô Nguyên Giới và Nguyên Giới trùng lặp với nhau. Tại đây, Hư Thiên Tôn có thể nhìn thấy các tướng sĩ Diên Khang trấn thủ thung lũng Lam Phong, nhìn thấy Thân Tàng Sinh Tử của bọn họ, nhìn thấy nhục thân và nguyên thân của bọn họ.
Còn phía Diên Khang, chỉ có tu luyện thân nhãn đặc biệt, hoặc là có thành tựu rất mạnh trên phương diện đại đạo U Đô mới có thể nhìn thấy U Đô và Hư Thiên Tôn.
U Đô kỳ diệu như vậy đó.
Nếu như Ma Thần của U Đô đánh vào Diên Khang, đối với Thân Ma của Diên Khang mà nói, đó là kẻ địch vô hình lao đến, chắc chắn sẽ là một trận tàn sát mưa máu gió tanh!
- Mục Thiên Tôn đang ở đại doanh Thiên Đình, U Thiên Tôn đang ngăn chặn Ma Thần U Đô, Nguyệt Thiên Tôn Lãng Uyển đã trượt xuống mấy cảnh giới, chỉ còn lại một Lam Ngự Điền trấn thủ nơi này!
Hư Thiên Tôn kéo A Sửu Thổ Bá, dùng sức bước đi về hướng thung lũng Lam Phong, cười nói:
- Lam Ngự Điền ở U Đô cũng không phải là đối thủ của ta! Diên Khang này, với ta mà nói chính là đồng cỏ không bố trí phòng vệ, xông vào là có thể đại sát tứ phương, nuốt chứng tất cả! Phụ thần, đây là sức mạnh của chúng ta, sức mạnh mà ngươi không dám dùng đến!
Trong mắt nàng lóe lên hào quang vui sướng giống như tiểu cô nương tràn ngập âm u khi sắp đánh mòn vỡ đồ sứ mà mình rất muốn phá hỏng, trái tim tràn ngập kỳ vọng và hưng phấn, thêm vào đó là mong muốn phá hủy mãnh liệt!
- Nhưng ta dám!
Nàng cười nói.
Lúc này, thung lũng Lam Phong, trưởng thôn đang truyền đạo. Lam Ngự Điền nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy Hư Thiên Tôn đang tóm chân của A Sửu.
Hắn đứng lên, nếu Hư Thiên Tôn đánh vào thung lũng Lam Phong, e rằng tất cả mọi người không phải là đối thủ của nàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận